“Cô ơi.” có ai đó liên tục gọi bên tai cô: “Cô ơi, cô tỉnh dậy đi.”
Lâm Dữu mở mắt ra, thấy đối phương đang cúi người đứng bên giường. Cô gái còn trẻ, trông cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ quan tâm.
“Em đã mang cơm tối từ căn tin về rồi ạ.”
Cô gái lắc lắc túi ni lông đã được đóng gói trong tay: “Em để trên bàn cho cô nhé?”
“À, ừ, được đó,” Lâm Dữu vẫn còn chưa thích ứng kịp, cô ngồi dậy, chiếc chăn mỏng từ trên người trượt xuống: “Làm phiền em rồi.”
“Cô nói gì vậy, chẳng phải cô bị ốm sao.”
Tiếng sột soạt vang lên.
Cô gái mặt tròn đứng cạnh bàn, quay lưng về phía cô, đang từ từ lấy hộp cơm ra. Thấu hiểu cho việc người bệnh không thấy ngon miệng, cơm được lấy không nhiều, hai món rau một món mặn kèm cháo trắng. Lâm Dữu ngồi xuống ghế, mùi thơm xộc thẳng lên, đợi đến khi cô ngập ngừng gắp vài cọng rau, đưa vào miệng thì suýt chút nữa cắn gãy cả đũa.
Căn tin thiên hạ đúng là đều đen tối như nhau.
Lâm Dữu đen mặt cắn cọng đậu đũa sống sượng, thầm nghĩ như này không sợ người ta ăn bị ngộ độc thực phẩm à.
Nhưng cô gái sống cùng cô vẫn đang ân cần nhìn, cô đành bới vài miếng cơm rau nhạt nhẽo, sau đó lấy cớ bị ốm đẩy hộp cơm sang một bên.
“Không có khẩu vị.” Lâm Dữu nói: “Để đó đi, lát nữa tôi ăn.”
“Vậy hay là cô cứ lên giường nằm nghỉ đi?” Học sinh nữ lo lắng nói.
“Nằm cả buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-sieu-du/4863595/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.