Lúc này, trợ lý Phương Hoài vội vội vàng vàng chạy tới, chú ý tới bầu không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, giọng nói nhỏ hơn không ít, “Phương ca, đằng trước thông báo đến lượt anh đợi lên sân khấu rồi.”
Phương Hoài nhìn Dư Niên một chút, hừ lạnh một tiếng, quay người sải bước đi.
Dư Niên ngồi xuống một lần nữa, nhắm mắt hai giây, quét sạch hết thảy những thứ liên quan tới “Phương Hoài” từ trong đầu ra ngoài, lại một lần nữa tập trung chú ý vào lời bài hát trước mặt.
Cậu vẫn luôn hiểu rõ, năng lực thuộc lời bài hát của bản thân vô cùng thê thảm, tuy nhiên năng lực quên ca từ lại vô cùng tuyệt vời, cho nên mới cẩn thận chọn một trong những ca khúc của nữ ca sĩ Úc Thanh đang nổi —— “Dã”, nghĩ độ khó chắc phải thấp hơn rất nhiều, lại không nghĩ rằng làm thế nào cũng không thuộc được.
Xem ra chỉ có thể sống nương tựa vào đồ nhắc tuồng rồi.
Thời gian chờ đợi cũng không tính là dài, nhưng bởi vì cậu là người cuối cùng ra sân, mãi cho đến khi người bên trong phòng hóa trang đều đi hết sạch thì cuối cùng mới đến phiên cậu ra ngoài đợi lên sân khấu.
Dư Niên vốn cho là bản thân sẽ vô cùng khẩn trương, nhưng càng đến gần sân khấu, cậu càng bình tĩnh, đến lúc đeo tai nghe vào thì nhịp tim vẫn ổn định.
Thợ trang điểm làm xong cho cậu tạo hình cuối cùng, sau khi xác định tất cả đã ổn thỏa, Dư Niên cởi dây lụa mỏng màu đen bán trong suốt từ trên cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-rat-ngheo/261061/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.