Edit: Niệm phu nhân
Lúc nhìn thấy Cảnh Dịch và Chu Châu đứng trước Khương gia, Vu Tử Khương thật sự rất ngạc nhiên. Tay đặt trên tay đấm cửa còn chưa kịp lấy ra, gương mặt vì bị cảm mà đỏ ửng, trên người có một lớp mồ hôi. Trạng thái thật sự là rất yếu. Cảnh Dịch nhìn xuống Vu Tử Khương, ánh mắt không nhìn ra một chút cảm tình nào.
"Không ngại mời chúng tôi vào nhà ngồi một chút chứ?"
Không đợi Vu Tử Khương quay đầu lại, Cảnh Dịch đã vòng qua hắn rồi đi vào nhà. Ánh mắt của anh không ban phát cho đối phương, ngồi thẳng xuống ghế sô pha, trước mặt là laptop giao diện đang truy cập weibo. Vu Tử Khương đang xem scandal của Lâm Hoan Hỉ. Cảnh Dịch mới thu liễm ánh mắt của mình.
"Nghe nói cậu bị bệnh, nên tôi đến thăm."
Vu Tử Khương mấp máy môi, vì đang bệnh nên giọng hơi khàn khàn.
"Muốn uống gì không?"
"Không cần phải phiền phức vậy, cậu ngồi xuống trước đi."
Vu Tử Khương nghe xong thì nuốt nước bọt một đợt, tâm tình thấp thỏm không yên ngồi xuống trước mặt Cảnh Dịch. Người đàn ông khí chất áp bách, đặc biệt ánh mắt nhìn mình vô vùng không có chút hảo ý nào thế này khiến Vu Tử Khương trong lòng càng rớt xuống đáy vực sâu.
"Anh đại xá quang lâm thế này, hẳn không chỉ đơn giản là thăm bệnh đi."
Cảnh Dịch nghe xong thì đuôi lông mày khẽ nhướng lên.
"Đã như vậy thì tôi cũng không quanh co với cậu làm gì, nói thẳng ra vậy."
Bàn tay đặt trên đầu gối của Vu Tử Khương nắm thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726578/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.