Edit: Cải Trắng
Nhìn con số đang giảm dần, Tô Diễm xòe tay ra hướng về phía thư ký đứng bên cạnh, đối phương lại luống cuống tay chân lấy giấy bút từ túi công văn đưa đến.
Tô Diễm cười nhạo: "Xin chữ ký hộ em trai tôi, nếu hắn biết tôi gặp cô rồi được ký tên, chắc chắn sẽ rất ghen tị."
"..."
Cho nên mục đích ký tên không phải là làm hài lòng Tô Dục? Mà là khiến hắn ấm ức?
Lâm Hoan Hỉ chuyển ánh mắt, vẻ mặt thản nhiên nhìn sang hướng khác: "Nếu như là Tô Dục, chúng tôi đã gặp mặt, cũng đã ký tên."
Tô Diễm nhướn mày: "Vậy thì thật đáng tiếc."
Đinh.
Thang máy đã đến.
Tô Diễm cũng không nhìn cô, thuận tay ném giấy bút cho thư ký ở đằng sau, hai tay đút túi đi ra khỏi thang máy.
Nhìn bóng dáng rời đi, Từ Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Nhìn hắn ta đáng sợ thật..."
"Tô Dục có anh trai à?"
"Hình như là có một người anh." Từ Tinh Tinh đi bên cạnh Lâm Hoan Hỉ, "Nghe nói Tô Dục là con riêng, Tô Diễm là con do vợ Tô Hiển Thắng sinh ra, mẹ Tô Dục tinh thần không ổn định, sợ Tô gia gây khó dễ cho họ, cho nên dẫn Tô Dục chạy trốn tới nơi xa xôi, cho đến khi mẹ Tô Dục mất, Tô gia mới tìm được Tô Dục và đón hắn về, bởi vì lí do này, vợ của Tô Hiển Thắng đưa Tô Diễm ra nước ngoài.
"Không ngờ em còn biết rõ chuyện này..."
"Đó là đương nhiên." Từ Tinh Tinh ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, "Thực ra Tô Diễm là học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726537/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.