Edit: Lam Nhi Nam
Beta: Cải Xanh
Chúc Sơn đột nhiên hoảng sợ: "Người anh em, nam nhân có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi! Cậu thật sự khó chịu thì theo đuổi đi! Tôi ủng hộ cậu!"
Hầu kết của Tô Dục khẽ chuyển động, cúi đầu lau đi nước nơi khoé mắt: "Cút, tôi không khóc."
Âm thanh cậu không đè nén được sự nức nở.
"Cậu khóc cái rắm à! Cậu thực sự thích Lâm tỷ tỷ, trước đây tôi vẫn cho là..."
"Cậu cứ cho là như vậy." Tô Dục ngẩng đầu, cậu đã không khống chế được tâm tình của mình, "Nữ thần kết hôn rồi, tôi rất khó chịu, cậu cứ cho là như vậy đi."
Chúc Sơn rất bối rối: "Hả? Thực sự?"
Tô Dục gật đầu: "Ừ, thực sự."
"Nhưng mà..."
"Tớ muốn đi ngủ."
Chúc Sơn bất đắt dĩ đem lời chuẩn bị nói nuốt xuống, tuy rằng cậu lo lắng cho Tô Dục, nhưng sẽ không tốt nếu như hỏi nhiều, cậu rất sợ chạm đến thần kinh đang nhạy cảm của Tô Dục.
Cái mông của cậu rất không tình nguyện nhất ra khỏi cái ghế: "Tôi đi đây."
"Ngủ ngon."
Chúc Sơn vẫn không yên lòng: "Cậu thật sự không có chuyện gì? Cậu tuyệt đối đừng nghĩ quẫn trong lòng đấy."
Tô Dục nhất chân hướng mông cậu ta đạp một cái: "Cút."
Khỏe như hổ thế này, nhìn bộ dạng này chắc không có gì.
Chờ Chúc Sơn rời khỏi, Tô Dục hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân, cậu ngồi chồm hổm xuống dưới đất vò đầu, trong lòng không có cách nào để ức chế sự khổ sở.
Nước mắt Tô Dục từng giọt từng giọt rơi xuống, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726522/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.