Edit: Cải Xanh
Lâm Hoan Hỉ đang muốn đồng ý, Cảnh Dịch đứng bên cạnh cô đã lên tiếng trước: " Để tôi đi. Sức khỏe cô ấy chưa tốt, không thể làm việc nặng."
Làm việc nặng?
Cảnh tiên sinh có phải hiểu lầm gì không?
Anh xắn hai tay áo lên, thong thả bước đến cạnh Tô Dục, dưới ánh mắt kỳ lạ của Phương Văn Văn nhận que xiên, cầm lấy xâu thịt đi nướng.
Tô Dục cũng không tính là thấp, nhưng hắn đứng cạnh Cảnh Dịch lại như lùn đi, Tô Dục vẻ mặt tự nhiên dịch sang một bên, nới ra khoảng cách giữa hai người.
Chúc Sơn kéo đến một cái ghế, ân cần nói: " Lâm tỷ tỷ mau ngồi đi."
" Cảm ơn."
Nói cảm ơn xong, Lâm Hoan Hỉ ngồi xuống lẳng lặng nhìn Cảnh Dịch đang nướng thịt ở bên kia.
Động tác của anh rất thuần thục, đầu tiên quết một lớp nước sốt, rồi đến mật ong, khéo léo lật nướng, sau đó lại quết gia vị, trong phút chốc, bên ngoài xâu thịt nướng vàng óng.
Mấy người Bách Gia Dương nhìn mà ngẩn người, nhao nhao giơ ngón cái lên: " Lợi hại quá, Cảnh ảnh đế, tôi còn tưởng rằng người như anh chỉ biết ăn thôi."
Loại khen ngợi kiểu này không hề khiến Cảnh Dịch vui vẻ, ngược lại chỉ cảm thấy có hơi buồn rầu.
Bình thường Lâm Hoan Hỉ rất ít xuống bếp, mỗi ngày đi làm về đều nằm trên ghế sô pha kêu than, miệng cô lại gian xảo nói không thích dì làm đồ ăn, Cảnh Dịch cũng không có biện pháp, chỉ có thể tự mình ra tay, mới được cơm no áo ấm.
Ban ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726521/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.