Edit: Cải Xanh
Lâm Hoan Hỉ dùng một đêm để chấp nhận sự thật chuyện mình mất trí nhớ, còn trở thành người đã có chồng. Thực ra trong lòng cô cũng không nguyện ý chấp nhận, cô thà tin rằng mình xuyên qua, bị cướp, trọng sinh, mà không phải trở thành vợ của " thầy chủ nhiệm ".
Hiện tại anh còn muốn ở bệnh viện quan sát, ngoại trừ Trang Phong và một người là thư ký Chu ở bên ngoài, còn có cả người giúp việc thì bên cạnh Lâm Hoan Hỉ chỉ còn Cảnh Dịch, vậy cha mẹ cô ở đâu, Lâm Hoan Hỉ cũng không dám hỏi.
Đầu xuân trời trong lành, từng tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ trong suốt, tạo nên một bức tranh lộn xộn trên mặt đất với những đốm vàng.
Lâm Hoan Hỉ liếc mắt nhìn Cảnh Dịch đang ngồi trên ghế sô pha, người đang ông chân vắt chéo, hai tay xương cốt rõ ràng đặt trên đầu gối, anh đang chợp mắt, khuôn mặt đẹp trai thiếu sức sống.
Đây thật sự là chồng của cô?
Lâm Hoan Hỉ không nén nổi nghi ngờ.
Quả thực dáng dấp của Cảnh Dịch đẹp, khí chất cao quý, nhưng lại có có cảm giác kiêu ngạo, cho nên Lâm Hoan Hỉ không thích anh lắm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hoan Hỉ, lông mi Cảnh Dịch hơi run, ánh mắt rời trên người cô.
" Sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy? "
Trong lòng Cảnh Dịch rất chờ mong Lâm Hoan Hỉ có thể nói ra năm chữ: Bởi vì anh đẹp trai.
Kết quả....
" Cảnh tiên sinh, khi nào thì ngài đi? " Lâm Hoan Hỉ ánh mắt trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726506/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.