Sau khi làm một đợt kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ đã rút ra kết luận của mình: Lâm Hoan Hỉ bị thương phần đầu dẫn tới mất trí nhớ, là vĩnh viễn hay tạm thời thì bác sĩ chưa thể xác nhận được. Điều đáng mừng là cô chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ mất trí nhớ thì không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày nếu không phát hiện vấn đề gì thì có thể xuất viện.
Trên tay anh cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh, nội tâm anh vô cùng nặng nề.
Cảnh Dịch dùng lực vo tờ giấy lại, sau đó cứ do dự mãi mới cho nó vào túi mình.
Trang Phong vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy Cảnh Dịch đi ra liền chạy nhanh tới bên cạnh anh, nhìn sắc mặt tái xanh nhợt nhạt của anh, Trang Phong cũng đoán được phần nào kết quả chẩn đoán.
" Bác sĩ nói như thế nào? Có thể chữa khỏi cho chị dâu không? " Trang Phong hỏi, vẻ mặt hiện rõ vẻ phiền muộn.
Ấn đường anh giật giật mấy cái, liếc xéo hắn một cái: " Đừng có mà ăn nói linh tinh, cái gì mà còn cứu chữa được không, cô ấy đâu phải mắc bệnh nan y. "
Trang Phong làm ra vẻ không sợ chết: " Em đoán là không khác mấy so với bệnh nan y đâu. "
Nói xong, Trang Phong cảm nhận được Cảnh Dịch có chút u ám.
Hắn cẩn thận hỏi lại: " Thật sự mất trí nhớ sao? "
Thanh âm Cảnh Dịch nhàn nhạt: " Ừ. "
" Bác sĩ nói có thể tốt lên không? "
" Chưa nói. "
" Đó chính là không thể tốt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-la-vo-anh/1726505/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.