Edit, Beta: Bull
----------------------------
Ngoại truyện 1 (P2): Cậu Bé Quàng Khăn Tím đi một mình trên con đường nhỏ ở ngoại ô.
Chiếc bánh trong tay Tiêu Chỉ không hổ danh là vũ khí mạnh nhất thế giới. Khi cầm nó trong tay, cảm giác như thể không gì địch nổi này khiến người ta cảm thấy như mình có thể đánh bại mọi thứ trên đời.
Thực tế thì đúng là vậy. Dưới gạch đá của Tiêu Chỉ, Thần Sông bị đánh đến mức không còn sức phản kháng, ngay cả sức điều khiển nước sông cũng mất luôn. Vậy nên lão chỉ có thể ôm đầu, vừa né vừa tìm cơ hội chạy trốn.
Phát hiện ra mục đích của Thần Sông, Tiêu Chỉ nhanh nhẹn dùng cái tay không kia túm lấy vạt áo của lão. Còn cái tay kia thì cầm cục gạch phang vào cái đầu chỉ còn loe ngoe mấy sợi tóc của lão không hề thương tiếc.
"Dừng, dừng, dừng lại!!!" Thần Sông thấy mình sắp phải đối mặt với nguy cơ chấn thương sọ não, nên vội vàng xin được tha thứ.
Người qua đường bây giờ sao mà dữ dằn quá. Không phải chỉ là chôm tí đồ thôi à? Có cần phải đối xử với lão như vậy không?! Lão là Thần Sông đấy! Thần đấy! Chẳng qua là sở thích hơi lạ thôi mà.
Mà kế hoạch của lão vốn là cho dù Cậu Bé Quàng Khăn Tím chọn sói vàng hay sói bạc hoặc là không thèm chọn, thì lão cũng sẽ nói người ta là một chàng trai không trung thực, sau đó cuỗm sói của người ta đi một cách tự tin...
Đúng là lão khọm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-toi-cong-luoc-dai-ma-vuong-thuc-te-ao/3450157/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.