Cảnh Mục buồn chán khoanh tay đứng đó nhìn Sơ Trường Dụ mua kẹo hồ lô cho mình.
Cảm giác này thật kỳ lạ, nhìn bóng lưng y, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp ngọt ngào, vui sướng đến khó thở.
Lúc này, một cô bé cầm bó hoa hạnh lọt vào mắt hắn.
Hắn giơ tay gọi cô bé lại.
"Hoa này của muội bao nhiêu tiền?" hắn hỏi.
"Thưa công tử, hai mươi văn tiền." cô bé chạy tới, giọng lanh lảnh trả lời.
Cảnh Mục móc ra một nén bạc, cầm bó hoa của cô bé, nói "Đây, về nhà đi."
"Công tử, muội không có tiền thối cho người..."
Cảnh Mục thấy Sơ Trường Dụ cầm kẹo hồ lô đi tới, vội xua tay đuổi cô bé về "Không cần thối, mau về đi." nói xong, một tay cầm hoa, một tay cầm vò rượu, đi về phía Sơ Trường Dụ.
"Thiếu phó." hắn mỉm cười, nhét hoa vào tay Sơ Trường Dụ "Tặng cho người."
Sơ Trường Dụ vừa đưa kẹo hồ lô cho hắn, đã bị hắn nhét cho một bó hoa hạnh. Y ngẩn ra một lúc, rồi hương hoa phảng phất lên mũi y.
"Ngươi mua hoa làm gì?" Sơ Trường Dụ nhíu mày.
"Cô bé kia cứ kéo ta, rồi bắt ta mua." Cảnh Mục nói "Ta thấy cô bé đáng thương, cũng không có gì to tát, nên mua nó thôi." nói đến đây, hắn hạ giọng cười nói "Cô bé còn bảo ta tặng cho người mình thích, ta làm theo thôi."
Sơ Trường Dụ không biết vì sao mặt nóng lên, có lẽ là vì tên Cảnh Mục này quá mặt dày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-thua-tuong-quyen-the-muon-hoan-luong/2378166/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.