Loan Loan ngồi trên ghế đá dưới cây cẩm phượng, trên bàn bày lung tung những hạt như viên kẹo.
1 thân cẩm y, đuôi váy thêuvài bông cẩm tú cầu xinh đẹp, tóc tím tết 1 đường đằng sau thật dài, thanh nhã mà thuần khiết, tựa ko dính chút bụi của nhân gian.
- LOAN NHI! - 1 nam tử liền chạy tới chỗ nàng.
Loan Loan lười nhác ngẩng đầu, bâng quơ 1 câu:
- ngươi là ai a???
Nam tử cứng người, khoé miệng co rúm, khó hiểu nhìn nàng:
- Loan Nhi, ngươi thực sự mất trí, thực sự ko nhớ ca sao?
- ồ, ra là ca? Cái gì nhỉ.....Minh Vũ hả? À ko.....Minh Tuấn hả? Hay là Minh Long? - Nàng trưng ra vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn.
- Loan nhi, tên ca là Minh Phong.......- hắn cười gượng
- tiểu thư, điểm tâm của người! - Ngọc Di đi vào
Nàng nhìn qua Uyển Minh Phong, đỏ mặt, nói nhỏ
- thiếu.......thiếu gia!
Uyển Minh Phong thấy biểu lộ này của nàng, nở 1 nụ cười mang theo thập phần dịu dàng nhìn Ngọc Di.
Loan Loan thấy cảnh này cũng hơn nhếch mép, thầm nghĩ:“ Ngọc Di thực trong sáng nha,2 người này đích thị có gian tình!!!
- khụ....khụ. Ngọc Di, em ra ngoài đi! - ho khan 2 tiếng. Nàng nói với Ngọc Di.
- vâng - Ngọc Di ra ngoài, đóng cửa.
Loan Loan nghiêng đầu phía Uyển Minh Phong, nói: - vậy là ca tìm muội có chuyện???
- à ko, ta nghe phụ thân nói muội bật dậy trong quan tài nên ta muốn gặp muội. Loan nhi a, ta là rất nhớ muội!!!
Khoé mắt nàng co giật.....người này có phải hay ko là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-tam-vuong-gia-la-cuong-vuong-phi/84180/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.