Bừng tỉnh....
Meyo hơi ngước đầu dậy, thấy trên mình vẫn 1 bộ kimono tím kiêu sa thì có cảm giác mất mát gì đó?
Nàng đã ngủ từ lúc lên máy bay ư? Meyo nàng hình như vừa trải qua 1 chuyện gì đó cực đặc biệt. Nàng biết cái gì gọi là “ yêu “. Nàng biết cái gì mang tên “ buồn “. Biết cả cái cảm giác khi được khóc, khóc vì tình, đau đến nhói tim. Nàng biết được cái tính cách được chôn kỹ trong tim nàng, trẻ con ngây thơ, mà ngay cả nàng cũng ko nghĩ mình đã từng như thế? Nhưng đó là cảm giác, nàng cứ ngỡ do mình nghĩ nhiều, nhưng đâu phải vậy?
Cố nhớ lại 1 chuyện gì đó.
Mới hôm qua, nàng lên máy bay sang Trung quốc, giúp cha mật thám bang hội chỗ đó. Meyo nàng lại thấy như chuyện đó xảy ra rất lâu rồi? Như đã qua 1 năm mà lại là hôm qua.
Nhớ lại những gì mình đã mơ thấy, nàng ko nhớ! Xem chừng là giấc mơ dài, rất dài mà khi tỉnh chưa tới 0,00001 tích tắc đã bay sạch bóng trong đầu. Nàng chỉ nhớ lại duy khúc cuối........
Trong màn sương trắng như bao phủ mọi vật. Ta chỉ riêng thấy 1 bóng lưng bạch y nam tử cao ngạo bễ nghễ, tóc đen mềm mại như ẩn như hiện trong tấm sương mù trắng xóa, khẽ vân vê làn gió. xem ra chưa thấy bao giờ nhưng tại sao lại trông thân thuộc quá như vậy??
Bạch y nam tử khẽ quay đầu lại, khuôn mặt mờ ảo, nhưng có thể thấy khóe môi nhếch lên đôi chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-tam-vuong-gia-la-cuong-vuong-phi/1869192/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.