Máy bay đáp xuống sân bay nội địa, đoàn người vội vã di chuyển theo hướng dẫn của tiếp viên, leo lên xe.
Mấy người đàn ông xách mấy cái túi to di chuyển xuống cuối xe, Hùng Âm cầm điện thoại tắt chế độ máy bay. Nhìn thông báo hiện lên tin nhắn của Tinh hỏi bao giờ anh đáp máy bay xuống.
Người đàn ông chỉ thoáng mỉm cười, nhưng có gì đó chợt nhớ ra khiến vẻ mặt anh ta tối hẳn xuống. Một người bên cạnh đè lại Hùng Âm, giúp anh ta thả lỏng bàn tay đang nắm chặt.
“Di chuyển lâu như vậy rồi, cậu nên uống thuốc đi.”
Mọi người trong đội đều biết bệnh lí tinh thần của Hùng Âm. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ xong, Hùng Âm đều sẽ tiến vào trạng thái dễ kích động. Trên chiến trường, không thể không nói đây là một lợi thế. Nhưng với các nhiệm vụ rời rạc, điều này lại ảnh hưởng không nhỏ lên đời sống.
“Cám ơn.” Hùng Âm cầm chai nước, luống cuống lấy cho mình một vỉ thuốc.
Xe công vụ đã chờ sẵn để đón bọn họ. Từng người một được trở về nhà của bản thân, Hùng Âm nhìn ngôi nhà quen thuộc hiện lên phía trước đầu xe. Anh mở cửa, nói lời tạm biệt rồi vào trong nhà.
Trong nhà có tiếng cười đùa, tiếng trẻ con khanh khách cười vui lắm. Hai đứa nhóc tay ngắn ngủi cố với lấy Tinh đang làm mặt hề phía trước chúng.
“Bla blè…” Tinh kéo mũi lên làm như mũi lợn, còn không quên lè lưỡi trêu hai con nhỏ.
Hai đứa nhóc càng vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647963/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.