Buổi tối trời hạ có loại nhiệt độ khiến người ta khó chịu không thôi. Nó không hẳn nóng đến chảy mỡ, nhưng mà không có quạt thì không thể chịu được.
Hùng Âm mặc bộ vest đen, cẩn thận thắt nút cà vạt rồi quay sang nhìn Tinh đang địu hai đứa nhóc lắc lư giữa phòng.
“Tối nay tôi ngủ ở phòng khách.” Hùng Âm lên tiếng dặn dò. “Phiền cậu ru ngủ hai đứa rồi đi nghỉ sớm.”
“Sao tự dưng lại ngủ ở phòng khách?” Tinh thoáng ngạc nhiên. “Chỉ là đi đám ma thôi mà.”
“Tôi sợ sài, mấy thứ đó không có tốt cho trẻ em.”
Hùng Âm không phải người mê tín, nhưng mà có kiêng có lành. Hai đứa nhóc cũng đang độ tuổi dễ bị ảnh hưởng nhất.
Tinh từng nghe qua sài nhưng không để ý cho lắm, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục chơi với con.
Đợi đến lúc tới trước cổng nhà đội phó, Hùng Âm đã thấy anh em đứng chờ ở một bàn nước. Tiếng kèn não nề xen cùng tiếng tụng kinh vang lên ở chỗ gần linh cữu.
Tấm ảnh thờ hình chữ nhật in hình người đã khuất nghiêm chỉnh, thậm chí còn thấy khoé miệng anh ấy đang kéo lên thành một nụ cười.
Cạnh linh cữu là mẹ của đội phó mặc đồ tang. Bố của anh ấy sắp xếp công việc gì đó rồi mới ghé qua chỗ bọn họ.
Cũng giống như nhà Hùng Âm, nhà đội phó là nhà quân nhân. Do đó hai bác cũng kiên cường hơn những gia đình khác nhiều. Tiếng khóc chẳng có mấy, chỉ là bầu không khí thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647962/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.