Cô gái ngập ngừng mà bước ra khỏi nơi ẩn náu của bản thân. Đến lúc này, cô ta cũng chỉ có thể muối mặt mà nói ra yêu cầu của bản thân.
“Anh Âm, xin lỗi vì đã làm phiền anh như vậy. Nhưng mà tôi, thật ra, tôi đang rất khó khăn. Ba tôi ở dưới quê bị đột quỵ, tôi thực sự không còn cách nào khác. Những người có thể vay, tôi đều vay rồi. Nên là tôi mới nhắn tin với Tinh. Tôi hứa sẽ trả mà. Anh…”
“Cô cùng em ấy đâu có giao tình gì. Giữa chúng ta, cũng chẳng thân quen đến độ cho mượn tiền đâu.”
Lời này khác nào cái tát phủ nhận những ngày cô từng xuất hiện bên trong căn nhà. Khiến cho cô gái sượng trân không biết nên nói gì tiếp theo.
Hùng Âm lại chỉ cụp mắt, tiếp tục nói. “Tâm tư của cô, tôi đều nhìn thấy cả rồi. Đáng ra, tôi phải cho cô nghỉ việc sớm hơn mới phải.”
Cô ta tất nhiên là biết. Đột ngột bị đổi, sau đó lại được đi làm lại, nhất định là Tinh đã xin xỏ cho cô ta. Cũng vì như thế nên cô mới càng to gan.
“Lúc cô chưa biết quan hệ của chúng tôi thì không nói, hiện tại đã biết rồi, thì đừng nên luẩn quẩn quanh đây thì hơn. Mời cô về cho.”
Cô nghe được lời này, cũng không đáp lại, quay người trở lại xe của mình và đi luôn. Hùng Âm đứng nhìn theo, sau đó quay người trở lại vào trong nhà.
“Sao đi lâu thế?” Tinh nghi hoặc hỏi.
“Xe rác bị kéo đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647910/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.