Trường quân khu là dạng tích hợp giữa chỉ dạy các quân nhân và phòng binh, còn có các phòng họp chỉ dành cho quân đội các cấp họp bàn.
Tinh đẩy xe đẩy tiến qua cổng quân khu, được người hộ tống vào một nhà khách gần cổng. Mẹ Hùng nói bên trong không được đi loạn, nên Hùng Âm sẽ qua chỗ này gặp cậu cùng hai đứa nhóc.
Người gác cổng đã được căn dặn trước, lại nhìn cậu còn trẻ, mang theo hai đứa nhóc, cẩn thận đem ghế cùng nước mang qua. “Em trai, ngồi đi. Mang cháu đi gặp ai vậy?”
“Người thân trong nhà ạ.” Nhìn cảnh phục nghiêm chỉnh trên người đối diện, Tinh căng thẳng đáp lại.
“Ồ, người thân tên gì? Biết đâu tôi biết đấy.”
“Hùng Âm.”
“Hùng Âm, là thầy Âm á hả? Nếu thế thì đợi hơi lâu đấy. Để tôi đi gọi điện xem sao.”
Đích thực là đợi rất lâu. Đến khi hai đứa nhóc sắp lim dim hai mắt ngủ đi Hùng Âm mới chạy vội qua đây.
Anh mặc áo thun xanh đậm cùng quần rằn ri. Xem chừng vừa từ nơi tập luyện qua. Đầu tóc đều ướt mồ hôi, lưng áo càng khỏi cần kể.
Có lẽ ngại mình hôi mồ hôi, Hùng Âm chỉ dám đứng chỗ quạt cho hong khô người rồi mới qua chơi với hai con.
Hai đứa nhóc lâu ngày không gặp cha, í ới đòi leo ra khỏi xe đẩy, muốn cha ôm chúng. Hùng Âm bế cả hai, hôn cho đã nỗi nhớ.
Tinh ngồi chống cằm nhìn ba cha con, biểu cảm vui vẻ.
Một nhà bốn người trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647907/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.