Đợi lúc Hùng Âm xử lý xong đồ bên ký túc xá, qua bên khu người thường ở thì mọi người đều đã ở đó đủ cả.
Cha mẹ Hùng đỏ mắt, hạnh phúc nhìn con trai lành lặn trước mặt. Hùng Kiêu gấp không chờ được cầm lấy thư mà con trai lớn nhờ Hùng Âm mang về, cùng vợ đọc ở một bên.
Tinh bế hai đứa nhóc, dúi vào tay Hùng Âm, bản thân cũng ôm choàng lấy anh, vùi đầu không chịu buông ra.
Hùng Âm nhìn thanh niên người hơi gầy đi mà lòng xót, lại như bị lông vũ cọ qua đầu tim, mềm mại lại nhột, muốn buông hai con ra ôm cậu trước.
Mẹ Hùng vẫn chu đáo trước, kêu Hùng Âm qua ăn cơm. Một nhà bọn họ quây quần quanh mâm cơm. Này là bọn họ tự nấu, dù sao nhân số nhiều, còn có thể tự mua. Bên trên cũng không làm khó, thậm chí đề cao việc tự lo.
Rau luộc cùng thịt kho, lại thêm đĩa trứng rán. So với cuộc sống lúc trước thì không đủ đầy bằng. Nhưng vẫn tốt hơn so với cơm phân phát chung.
Cha Hùng cùng anh Hùng ngồi trò chuyện về biên giới, đến tận lúc tám giờ mới thả người về phòng. Thực ra nếu không phải mẹ Hùng ra đuổi, có khi còn nói chuyện lâu hơn.
“Cháu trai, cháu gái qua ngủ với bà nào.” Mẹ Hùng tâm lý bế hai đứa nhóc, cắp nách mang sang phòng mình, còn chu đáo đóng lại cửa cho hai người bọn họ.
Hùng Âm lau mặt, đánh răng thơm tho mới dám leo lên giường, nhìn thanh niên hí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647901/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.