Đợi giấy chứng tử làm xong, bên quân khu sẽ tự phát giấy về cho các gia đình. Hùng Âm không cần phải lo thêm về việc này.
Bước ra khỏi văn phòng, anh nhìn mấy vị phụ huynh dắt con hướng về một toà nhà, cũng theo đó đi qua.
Tinh đã dậy, đằng trước mặc áo địu một đứa bé mấy tháng tuổi, sau lưng cũng cõng một bé con, đang mở cửa chào phụ huynh cùng đứa con nít năm, sáu tuổi gì đó.
Thấy Hùng Âm từ xa, Tinh liền vẫy tay ra hiệu anh lại.
Toà nhà này đều là nơi học tập của những đứa bé dưới mười lăm vào buổi sáng. Lầu một dành cho mẫu giáo, nên không khó để thấy hàng rào cao cùng sân trải cỏ nhân tạo êm tránh chúng chạy nhảy rồi ngã.
Vài đứa ôm đồ chơi, xây tháp, đua thú nhún ở khắp các góc trong sân. Chị dâu một tay bé sơ sinh ba tháng tuổi tiến lại. “Chú Hùng xong việc rồi sao?”
Hùng Âm gật đầu đáp. “Vâng ạ. Mọi người cần em giúp không? Số lượng… có hơi nhiều đấy.”
“Vậy anh đi pha sữa đi. Chúng đều chưa ăn sáng.” Tinh hất đầu ra sau nói.
Lúc này Hùng Âm mới nhìn vào bên trong toà nhà. Cửa phòng học để mở, chiếc song sắt chỉ cao khoảng một mét ngăn một đám con nít dưới ba tuổi đang xúm đen xúm đỏ lại muốn chạy ra sân chơi. Trong đó còn có hai đứa nhóc nhà anh.
Hùng Âm đếm số lượng, cầm ấm nước sôi pha theo tỉ lệ mà chị dâu nói, rồi chia sữa ra các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647899/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.