Ánh đèn phòng mờ mờ, hơi ẩm bên trong vừa phải theo luồng nhiệt từ máy điều hoà phả khắp phòng. Nhưng mà hai người ở trên giường không có vẻ gì là hạ nhiệt cả.
Tinh khàn giọng bấu víu lấy vai Hùng Âm, toàn thân run rẩy cứ như đang trên con thuyền giữa đại dương, lên xuống theo từng đợt cao trào.
“Hùng Âm…”
“Hửm?” Hùng Âm nặng nề trầm mình xuống thấp, “ngây thơ” nhìn người dưới thân.
Nhìn vẻ mặt vô tội kia, Tinh lại không kìm được nuông chiều. “Hôn em…”
Mệnh lệnh này Hùng Âm rất thích, anh ngấu nghiến hai phiến môi mỏng, cũng chẳng nề hà người bên dưới thân có đang cao trào hay phòng bị gì không, vòng eo mạnh mẽ quấn lấy người bên dưới, đem hạ thể cả hai dính sát vào nhau.
Tinh chẳng nhớ nổi mình đã ra bao nhiêu lần nữa. Nhưng mà cậu biết chắc sáng mai tỉnh dậy sẽ không thể đi lại như bình thường.
Bọn họ làm đến độ quên cả mục đích ban đầu. Lúc cả hai không phòng bị nhất, thì cơn đau nhói kéo dài từ thuỳ trán lan ra toàn não bộ, khiến Hùng Âm kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiếng hô đau này quá mức khủng bố, doạ cho Tinh giật bắn mình. Nhìn người phía trên ôm trán lảo đảo, cậu vội vã muốn bật dậy nhưng Hùng Âm lại đè cậu lại.
“Anh! Giờ là lúc nào rồi còn…” Tinh tức giận muốn kéo tay người ra.
Hùng Âm nén cơn đau giải thích. “Em ngồi lên như thế, sẽ gãy mất. Sau này không có gì để dùng đâu.”
Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647862/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.