Bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng cho nên mỗi khi đi học Bạch Vi thường đi dọc theo dưới hàng cây, lá cây xào xạc đem đến không khí mát lạnh giữa khí trời oi bức.
Từ tiểu khu đến trường học cũng không phải rất xa, Bạch Vi thế mà ngày nào cũng đi trước 30p bởi vì nàng muốn cho mèo con ăn.
Mèo con gầy yếu đến mức vuốt ve cũng có thể chạm đến xương gồ lên, Bạch Vi lần đầu tiên nhìn thấy nó là khi nàng đạp xe về nhà, mèo con chạy ra từ bồn cây hai mắt nhìn chằm chằm nàng. Bạch Vi khi ấy cũng không có ý làm gì hết không biết sao lại dừng xe lại giữa đường xem nó.
Chắc nó nhận ra nàng cũng không gây hạo gì nên ngoan ngoãn ngồi bên kia ngẩn đầu kêu "Meo meo".
Bắt đầu từ lúc đó Bạch Vi lại có nhiệm vụ chăm sóc bé mèo này. Mẹ nàng sức khỏe không tốt nên nàng không nghĩ đến việc mang bé về nhà vậy chỉ có thể mỗi ngày mang theo đồ ăn cho bé. Được Bạch Vi chăm sóc bé mèo cũng đã có chút thịt lúc ôm vào lòng vô cùng thoải mái.
Hôm nọ trời mưa rất lớn, Bạch Vi không yên tâm nghĩ thầm hôm nay cứ ôm bé về nhà một ngày. Khi Bạch Vi chạy đến căn cứ bí mật cũng chẳng tìm thấy bóng dáng của mèo đâu.
Bước qua thêm một vũng nước đọng làm ống quần đồng phục ướt thêm, thường ngày Bạch Vi sớm đã ghét bỏ nhưng là hiện tại nàng không có tâm tư nghĩ về việc này nữa.
Tìm tất cả ngõ ngách cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nguoi-muon-cuoi-ta/1418868/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.