Du Thụ ngồi vắt vẻo trên xe, khẽ cau mày, đôi mắt đen tối sầm lại. 
Hắn nhìn chằm chằm vào Phùng Tùng Dương đang đứng trên ván trượt. 
Thời gian dường như trôi chậm lại, ngay khi Phùng Tùng Dương nghĩ rằng Du Thụ sẽ quay người rời đi thì Du Thụ nói: "Lên xe, đi bệnh viện." 
"..." 
"Đi hay không?" 
"Em trêu anh à?" 
Du Thụ lại nói: "Không trêu, nghiêm túc." 
Những gì anh nói lúc nãy chỉ là đùa thôi nhưng anh cảm giác Du Thụ bây giờ là nói nghiêm túc. 
Phùng Tùng Dương sờ mũi: "Không cần đâu, chuyện này đừng nói với giáo viên là được." 
Anh vừa nhập học, nếu nhà trường phát hiện anh đánh nhau ngoài đường thì anh sẽ gặp rắc rối. 
Du Thụ nhìn anh một cái: "Vậy anh chờ ở đây." 
Nói xong đạp xe đi. 
Phùng Tùng Dương bị bỏ rơi ở lại hơi ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh sau đó, anh nghe điện thoại, nói chuyện với ai đó vài phút mà Du Thụ vẫn chưa xuất hiện, Phùng Tùng Dương suy nghĩ một chút, đành treo mũ lưỡi trai lên cây hòe ở trên bậc đá rồi rời đi. 
Hai phút sau Du Thụ trở lại, treo trên xe hắn là một túi thuốc, có cả thuốc khử trùng, gạc và băng cứu thương. Nhìn xung quanh, Phùng Tùng Dương đã sớm đi mất, chỉ còn cái mũ đen treo ở trên cành cây. Hắn lấy mũ xuống, định bụng đi về. 
Mấy người bị Phùng Tùng Dương đánh bầm dập mặt mũi khập khiễng đi đến. Bọn họ nhìn thấy Du Thụ thì sững sờ. 
"Thụ, sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-than-bi-luu-ban/2727737/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.