Dạo bước trên con đường lát gạch đá thẳng tắp theo hàng theo lối, đột nhiên tôi chợt nhớ đến một bài báo đã từng nêu một đoạn nhận xét của mình trước cảnh đẹp hữu tình của nơi đây:
"Phía xa xa, bạn sẽ trông thấy những con thuyền lớn vượt đại dương, cưỡi trên những ngọn sóng bạc đầu để tiến đến một vùng đất khác. Cảnh vật ở nơi đây luôn có nét độc đáo, cuốn hút riêng, khiến bạn ngắm nhìn mãi chẳng chán. Trước thiên nhiên rộng lớn, bao la và mênh mông ấy, bạn sẽ thấy mình nhỏ bé biết nhường nào."
Quả đúng là vậy, mới có đứng trên con đường rộng lớn dẫn vào bên trong tôi đã thấy mình nhỏ bé rồi huống chi là trèo lên đỉnh tháp tít ở trên cao kia..
Không rõ thời gian trôi bao lâu, cuối cùng chúng tôi đã đến đích.
Dừng chân bên dưới tòa tháp, Âu Dương Thành quay sang nói với tôi:
"Chúng ta không thể đi tiếp được nữa, mai đến đúng giờ mở cửa rồi hẵng vào tham quan nhé?"
Tôi lắc lắc đầu. "Không, dù không thể vào nhưng mình có thể đi dạo quanh đây là được mà. Hay là anh có chuyện gấp cần phải quay về?"
Ánh mắt anh trong chiều tà sáng lên một cách kỳ lạ, như ánh nến lay động khi cơn gió đêm thổi nhẹ qua.
"Em nói vậy thì là vậy đi, không có chuyện nào gấp bằng em cả."
Giọng anh đặt biệt trầm khàn hơn bình thường, giống như có vô vàn điều muốn nói nhưng không thể dùng cách bình thường để bày tỏ.
Là anh, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3679189/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.