Hôm sau đi làm tôi cố gắng cư xử như bình thường. Chào hỏi rồi vắt đầu vào công việc, mọi thứ diễn ra hết sức nhuần nhuyễn, không mắc vào đâu cả. 
Ấy vậy mà, Âu Dương Thành, tôi vội sửa lại, Tô Thanh Lam vừa được nhắc tới... tôi lơ đãng vẽ chệch, vội lấy cục tẩy xóa đi đường vẽ xấu xí vô tình xuất hiện trên giấy, cũng là xóa đi sự căng thẳng trong lòng. 
Tôi có hơi tò mò, không rõ tối qua Âu Dương Thành có quay trở lại bữa tiệc hay không. 
Bộ dạng kia... chẳng biết ngoài tôi ra có ai nhìn thấy không nữa. 
Nhưng tôi nghĩ, với khả năng của anh ta, nếu anh ta đã không ngại cho tôi thấy thì chắc chắn nghĩ xong đường lui luôn rồi. 
Không loại trừ trường hợp anh ta có người giúp đỡ và chỉnh trang lại vẻ ngoài. 
Một người như vậy có bao phần đáng sợ? 
Tôi lo lắng không yên, tâm loạn như ma, thậm chí không cả dám thở mạnh. 
Mình nên dùng vẻ mặt nào để đối diện Âu Dương Thành? Lát nữa gặp mặt chào hỏi, nếu cứ vì chuyện tối qua mà thất thần liệu có bị trách mắng không đây? 
Tôi lắc đầu tự trấn an bản thân. 
Dù sao ở đây anh ta dùng thân phận Tô Thanh Lam để làm việc, dĩ nhiên không thể nào xảy ra việc giống tối qua là tìm tôi trêu chọc. 
Trong lòng thầm yên tâm một chút, tôi tiếp tục chuyên tâm làm việc. 
Bỗng một cái bóng đen cao lớn che mất ánh sáng, tôi bực bội ngẩng đầu lên. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3644087/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.