Nhìn tay mình bị người khác dắt đi, tôi hoang mang.
Ai có thể giải thích cho tôi biết, đang xảy ra chuyện gì được không?
"Trưởng phòng, em..."
Lời đến đầu môi chót lưỡi đành phải dừng lại, vì Tô Thanh Lam đã mở miệng phủ đầu trước.
Chị ta một câu xưng "em gái" hai câu xưng "em gái" ngọt xớt khiến tôi nổi cả da gà.
"Em gái em đừng cự tuyệt ý tốt của chị, tay mà bị tuột ra là thực sự lạc đó!"
Chỉ có trẻ con ba tuổi mới dễ bị chị ta lừa!
Lạc làm sao được? Chả lẽ tôi không biết mở miệng hỏi đường?
Chị ta quá coi thường tôi rồi đấy.
Tôi không phục, cố giật tay ra nhưng không được vì Tô Thanh Lam nắm tay tôi rất chặt.
Chị ta khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, miệng buông lời châm biếm.
"Đừng lộn xộn, cô vào đây chưa mà tự tin sẽ không bị lạc? Chắc cô không biết đây là một trong những nhà hàng có kiến trúc phức tạp nhất ở Hà thành nhỉ? Lạc ở đây, không dễ tìm lối ra như cô tưởng đâu."
Đây mới đúng là Tô Thanh Lam tôi biết này!
Chứ lúc nãy... không phải chị ta đúng không? Chắc chắn chị ta bị vong nhập nên cư xử lạ lùng như thế!
Tôi rùng mình bởi cái lối suy diễn quái gở của mình, rồi tự an ủi mình nghĩ nhiều. Biết không thể cự tuyệt Tô Thanh Lam, tôi cun cút bước theo sau chị ta, hai bàn tay không hề buông lơi một chút nào.
Hành động này... tôi thấy cấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3621236/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.