"Hòa Hảo?" Một giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Mắt đang nhìn chăm chú dưới mũi giày không nhịn được nhìn lên, tôi giật mình vì chạm phải ánh nhìn lạnh buốt kia.
"Chị Thanh Lam?"
Tôi vội sửa lại, dương mắt nhìn Tô Thanh Lam bước xuống xe ngày càng gần đến cạnh tôi.
"Trưởng phòng? Chị làm gì ở đây vậy?"
Lông mày thanh mảnh trên gương mặt xinh đẹp khẽ cau lại.
"Vậy còn cô? Mọi người đều xuất phát cả rồi, sao giờ này cô còn chưa đi?" Có vẻ như không hài lòng cho lắm về cách xưng hô của tôi, Tô Thanh Lam cao giọng hỏi.
Tôi không suy nghĩ nhiều, bèn thành thật trả lời:
"Em đang đợi Nhi đi cùng."
"Hai đứa đi bằng gì?"
"Xe bus ạ."
Hỏi tới đây là tôi đã biết mục đích của Tô Thanh Lam rồi.
Chị ta đang ngỏ ý muốn tôi lên xe?
Đúng không?
Hay do tôi nghĩ nhiều?
Mắt không nhịn được lại nhìn bến xe đông người đứng chờ cách mình vài bước chân, tôi bèn giũ bỏ cái suy nghĩ quái đản trong đầu. Tôi đang chờ đợi, chờ đợi tuyến xe cần lên xuất hiện là tôi sẽ đi ngay. Cho dù Tô Thanh Lam có ý tốt thật, không nhọc công chị ta giả vờ làm người tốt bụng.
"Không được, lên xe đi tôi chở cô cùng đi."
Vậy là tôi đoán đúng nhưng vẫn thẳng mặt từ chối.
"Bọn em hẹn nhau từ trước rồi, có lên xe của chị không được phải phép cho lắm."
"Làm sao? Chả lẽ cô ghi thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3621235/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.