Thích Trường An mở vòi hoa sen, vốc nước dội lên mặt, giọt nước theo đường cằm tụ lại một chỗ, rồi im hơi lặng tiếng nhỏ xuống sàn. Anh nhắm mắt lại, đem đố kị và tham lam đang cuồn cuộn trong lòng từng chút từng chút ép trở lại, cuối cùng chẳng để lộ ra chút manh mối nào.
Không được làm cậu ấy sợ.
Hít sâu một hơi, Thích Trường An mở cửa phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Từ Lạc Dương đã tiện tay giúp anh treo xong quần áo rồi.
“Trường An anh đói bụng không?” Từ Lạc Dương đóng cửa tủ quần áo, quay đầu lại hỏi Thích Trường An. Nhận ra mặt đối phương hình như hơi trắng bệch, cậu không nhịn được mà lo lắng: “Anh thấy không khỏe ư?”
Thích Trường An lắc đâu: “Không, tôi vẫn chưa đói.”
“Vậy tui đi tắm trước, rồi nửa tiếng sau sẽ xuất phát đi tìm đồ ăn nhé?”
“Ừ được, tôi đợi cậu.”
Cửa gỗ trên tường thuận lợi bị đóng lại, Từ Lạc Dương vừa rời đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh. Thích Trường An đứng ở chỗ cũ, mơ hồ nghe thấy tiếng Từ Lạc Dương đang cười đùa với Lư Địch, anh thở phào, nặng nề ngã xuống trên giường, nhìn trần nhà xa lạ ——
Muốn thân thiết với Từ Lạc Dương hơn tất cả những người bạn thân thiết của cậu, muốn đối xử với cậu tốt hơn một chút nữa.
Giơ tay lên dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt, Thích Trường An không biết rốt cục là mình muốn gì, nhưng làm như vậy, dường như có thể khiến cho con mãnh thú tham lam bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975722/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.