Tui ở bên cạnh… nên vẫn ổn?
Đối diện với ánh mắt của Thích Trường An, Từ Lạc Dương tự nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô, cậu thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình. Đang không biết nên trả lời như thế nào, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của đạo diễn Trương: “Lạc Dương? Các cậu cũng tới đây ăn cơm à?”
Giờ phút này, Từ Lạc Dương theo bản năng thở phào một hơi, quên đi cảm giác khác thường ở trong lòng, cậu quay đầu lại nhìn về phía đạo diễn Trương và biên kịch Thành Tịnh, mỉm cười chào hỏi: “Đạo diễn Trương, biên kịch Thành, trùng hợp vậy?”
Thích Trường An hơi thất vọng, nhưng anh cũng không biết rốt cuộc mình đang thất vọng vì cái gì, có lẽ, anh muốn nghe được câu trả lời của Từ Lạc Dương chăng?
Thu liễm tâm tình, Thích Trường An gật đầu với hai người đang đến gần: “Đạo diễn Trương, biên kịch Thành.”
Đạo diễn Trương mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đen, khí phách vẫy vẫy tay: “Lúc trước tôi còn bàn bạc với phó đạo diễn xem có cần mời hai nam chính ăn cơm không, không ngờ giờ lại gặp được, hay là cứ ngồi chung bàn ăn cùng nhau luôn nhỉ? Tôi mời khách, mọi người cứ mặc sức mà ăn!”
Từ Lạc Dương bật cười: “Được!” Nói xong cậu lại kéo tay áo Thích Trường An: “Đạo diễn Trương tính tình vô cùng keo kiệt, quay xong một bộ phim, gần như cũng chỉ mời được một bữa cơm này, chúng ta phải bắt lấy cơ hội mới được!”
Đạo diễn Trương lườm cậu: “Nói giống như kiểu ở trong đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975720/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.