Vu Mộc Hi không phải chưa từng thấy Vu Cẩn Ly cười. Trong ấn tượng của cô, Vu Cẩn Ly luôn luôn nở một nụ cười dịu dàng. Nhưng từ khi xảy ra tai nạn, Vu Cẩn Ly rất ít cười. Thế cho nên cô đột nhiên nhìn thấy anh cười, liền ngây ngẩn cả người. Không biết có phải cười lấy lệ hay không nhưng cô cảm thấy nụ cười của Tiểu Ly Tử vô cùng gợi cảm, gợi cảm đến nỗi khiên cô không dời mắt được. “Lau nước miếng đi, cứ làm như chưa từng nhìn thấy đàn ông bao giờ vậy.” Lệ Thịnh Quân châm chọc nhắc nhở. Vu Mộc Hi vô thức giơ tay lên lau, được nửa thì bỗng dừng lại, khuôn mặt nhỏ hơi hơi đỏ lên. Cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái, “Mặt em chị nhìn từ nhỏ đến lớn, nhìn phát chán rồi. Chị nói cho em biết, đàn ông chị đây không hiếm thấy, đặc biệt là mấy người đẹp trai.” “Ồ.” Lệ Thịnh Quân thờ ơ đáp lời. tuy rằng Anh không quá để ý ngoại hình, nhưng anh tự nhận không mấy người có thể so độ đẹp trai với anh, thậm chí tiểu thịt tươi cái gì đó trong giới giải trí, anh chắc chắn sẽ dùng khí chất và sự trưởng thành đè bẹp. Vu Mộc Hi luôn cảm thấy thái độ của anh có vẻ rất lấy lệ, vốn dĩ không hề tin mình, cô buồn bực buột miệng thốt ra, “Lần trước mới gặp qua, tên Lệ Thịnh Quân kia nhìn thật đúng là không tồi.” Lệ Thịnh Quân ngẩn ra, ánh mắt ý vị thâm trường, “Thật không?” Vu Mộc Hi bị anh nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ đến nổi da gà, nhưng vẫn thật thà gật đầu khẳng định, “Xét ngoại hình, anh ta xác thật là người đẹp nhất mà chị từng thấy, dáng người cũng rất cao, gu ăn mặc cũng rất tốt, ngũ quan rất đẹp nhưng không hề nữ tính.” Lệ Thịnh Quân nhớ lại lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt, anh thật sự không nghĩ tới cô lại đánh giá ngoại hình của anh cao như thế. Lúc đó đúng là không nhìn ra. Tuy rằng anh rất tự tin, nhưng anh chưa từng được người phụ nữ nào dùng từ ngữ buồn nôn như vậy miêu tả ngay trước mặt như thế, thật sự rất xấu hổ. Bình tĩnh lại, khóe môi anh cong cong nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt khen ngợi, “Mắt nhìn không tồi.” Vu Mộc Hi: “…… À, không phải chị đang khen em, em không phải lại nghĩ mình là Lệ Thịnh Quân đó chứ” Cô hối hận, không nên lấy Lệ Thịnh Quân làm ví dụ. “Đương nhiên…… Không có.” Giọng Lệ Thịnh Quân trầm thấp, nhưng lại làm người cảm thấy còn có vài phần suиɠ sướиɠ kỳ lạ. “Không có thì tốt.” Vu Mộc Hi thấm thía vỗ vỗ bả vai anh nói, “Tuy rằng ngoại hình anh ta một trăm điểm thì thế nào? nhân phẩm mới quan trọng, nhân phẩm của anh ta trước đây chị nói rồi, không cần phải nói lại, chính là điển hình của bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.” Lệ Thịnh Quân: “……” không khí xung quanh bỗng nhiên hơi lạnh, Vu Mộc Hi xoa xoa cánh tay, “Gần đây thời tiết thay đổi nhỉ? Chị về phòng tắm rửa đây.” Cô đi về phòng, ánh mắt Lệ Thịnh Quân u ám nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Theo tôi được biết, tổng giám đốc hiện tại của Black Friday là người Chiết Giang, không ăn lẩu cay, đang cần người khác cùng tán dóc cái loại đề tài vô bổ này.” Vu Mộc Hi sửng sốt vài giây sau, cảm động quay đầu lại nhìn anh, “Tiểu Ly Tử, em bởi vì chị nên mới đi nghiên cứu tổng giám đốc Black Friday sao? Em đối xử với chị thật tốt.” Lệ Thịnh Quân nháy mắt bị chọc tức đến nỗi bật cười, ý của anh cô thật sự nghe không hiểu sao. “Cút.” Một lúc sau, anh nghiến răng nói ra một chữ rồi đóng sầm cửa trở về phòng. Vu Mộc Hi cảm thấy anh thẹn quá thành giận, cô rất vui vẻ. Tuy rằng Tiểu Ly Tử hiện tại có hơi độc miệng, nhưng cũng rất kiêu ngạo, lại vừa lạnh lùng vừa đáng yêu. …… Black Friday làm việc rất hiệu quả. Hôm sau liền thông qua xét duyệt cửa hàng của Vu Mộc Hi. ngày hôm sau An Duy Thịnh gửi cho cô phương án mở rộng cửa hàng, nhưng Vu Mộc Hi từ chối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]