Trong lòng Vu Mộc Hi lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, “Tuy biết rằng có lẽ anh chỉ là nói lời khách sáo, nhưng mà so với tổng giám đốc Lương nhà các anh nói vẫn dễ nghe hơn.”
“Đây lại không phải lời khách sáo, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy. Tôi cũng từng xem livestream của cô, tôi thậm chí còn mua khăn trải giường mà cô đề cử, mùa đông dùng rất ấm. Tuy rằng tôi là tổng giám đốc của Black Five, nhưng có một số việc không phải tôi có thể kiểm soát.”
“Ồ, anh đang nói đến bộ vải dạ mỏng bốn lớp mà tôi đề cử vào 12.12 năm ngoái đó à.” Vu Mộc Hi lập tức hứng thú.
Sau Lệ Thịnh Quân uống xong một ly nước lọc, phát hiện Vu Mộc Hi còn chưa ngắt điện thoại. Cô ngồi ở trên sô pha, mặt cười tươi cứ như gặp được tri âm vậy.
Anh nhíu mày, đoán được cuộc điện thoại này hơn phân nửa là An Duy Thịnh gọi tới.
Anh từng gặp qua An Duy Thịnh, đẹp trai lịch sự, nói chuyện khéo léo đưa đẩy.
Thật không hiểu nổi chỉ một cuộc điện thoại hỏi cô có đồng ý đến Black Five không cũng gọi lâu như vậy?
Từ cái khăn bốn lớp cho tới nước lẩu.
“Cái nước lẩu hồi trước tôi bán ăn rất ngon, lần sau tôi mang mấy túi cho anh nếm thử…….”
Vu Mộc Hi còn chưa nói xong, một bóng đen lạnh lẽo phủ xuống đầu.
“Cái qυầи ɭóŧ màu lam trước đó tôi treo ở ban công đâu rồi, sao lại không thấy đâu?”
Lệ Thịnh Quân cúi đầu nhìn cô.
Vu Mộc Hi ngẩn ra vài giây, An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854412/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.