Chương trước
Chương sau
Sớm biết thì đã không đi trêu chọc người ta.
Chỉ biết đổ thừa cô gần đây đúng là làm gì cũng xui xẻo.
Tay Tiết tổng nửa cưỡng chế định nắm lấy bả vai cô, thân thể ông ta cũng thò qua tới, Vu Mộc Hi theo bản năng tránh thoát khỏi cánh tay ông ta, né tránh.
Lần này quá mức rõ ràng, trên mặt Tiết tổng rốt cuộc không nhịn được, “Như thế nào, một người phục vụ hèn hạ như cô đến chút mặt mũi này cũng không cho tôi. Có phải muốn tôi đi tìm giám đốc của cô hay không?”
Vu Mộc Hi cũng không thèm giả vờ nữa, nói thẳng: “Vậy phải xem Tiết tổng ôm ấp là có mục đích gì? Nếu là muốn tôi bồi ngủ, đề nghị Tiết tổng ra cửa rẽ phải, phố bên kia có phát tờ rơi.”
Tiết tổng nháy mắt nổi giận, “Tôi coi trọng cô là phúc của cô. Tới chỗ này làm nữ phục vụ, có mấy người trong lòng đứng đắn muốn làm việc. Tôi nói cho cô biết, đêm nay cô không bồi cũng phải bồi.”
Ông ta nói xong trực tiếp lớn tiếng gào lên, “Kêu giám đốc Dương của các người lại đây. Mỗi tháng tôi ở chỗ này của các người tiêu hơn một ngàn vạn, phục vụ của các người đối đãi với khách như vậy à?”
Vu Mộc Hi thầm kêu không ổn, giám đốc kia nếu tới thật, cô sẽ lộ tẩy.
Cô xoay người muốn chạy, Tiết tổng nhanh chóng bắt lấy tay cô.
Vu Mộc Hi trong lòng quýnh lên, trở tay xoay một cái, nhẹ nhàng thoát ra. Mới vừa chạy được vài bước, Dương giám đốc mang theo bảo vệ đối diện đi tới.
Mấy người một trước một sau, Dương giám đốc thấy cô lạ mặt, tức khắc bực bội: “Có người trà trộn vào câu lạc bộ, nhanh bắt cô ta lại.”
bảo vệ trong này không giống bảo vệ bên ngoài, người nào cũng là cao thủ.
Nhưng mà cũng may Vu Mộc Hi cũng không kém, liên tiếp cùng ba tên bảo vệ đánh mấy chiêu, không tổn hại gì, nhưng cũng không dám xuống tay nặng. Rốt cuộc hiện trường câu lạc bộ Bá Tước quá mức hỗn loạn. Cô xưa đâu bằng nay, nháo quá lớn nói không chừng đến Hoa Thành cũng không ở lại được.
Mắt thấy người xem náo nhiệt xung quanh càng ngày càng nhiều, cô cũng nóng vội, sợ bị người khác nhận ra.
“Cô ta không phải người phục vụ của câu lạc bộ sao, sao lại đánh nhau với bảo vệ rồi.”
“Câu lạc bộ chúng tôi căn bản không có người này có được không, trước nay chưa từng thấy qua, tám chín phần là trà trộn tới.”
“Nhưng sao tôi cảm thấy có chút quen mắt.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, a, đúng rồi, người này hình như là chủ livestream lần trước nháo đến ồn ào huyên náo Vu Mộc Hi.”
“Nói như vậy, đúng là có chút giống.”
“……”
Thấy tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, Vu Mộc Hi âm thầm kêu khổ. Còn như vậy, cô dám đánh cược ngày mai trên đầu đề khẳng định sẽ nói cô lưu lạc đến nỗi vào Bá Tước làm phục vụ bán thân.
Đến lúc đó hai tiện nhân Đường Ngộ cùng Tô Miểu Miểu khẳng định sẽ ở sau lưng cười chết.
Cô cũng là người sĩ diện mà.
Lúc đang muốn bỏ chạy, một kiện màu trắng quần áo cái ở cô trên đầu, chặn chung quanh tầm mắt.
Mùi hương hoa nhài nhàn nhạt trên quần áo quanh quẩn ở chóp mũi, có chút quen thuộc. Đây không phải mùi nước giặt quần áo nhà mình sao.
Đang choáng váng, thân thể cô đã bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc.
“Đừng nhúc nhích.”
Một cái cánh tay gắt gao ôm lấy cô, giọng nói ám ách trầm thấp xuyên thấu qua vải dệt quần áo truyền vào tai cô, còn có hơi thở đàn ông phun vào vành tai.
Đó là nơi mẫn cảm nhất của cô.
Vu Mộc Hi thân thể nháy mắt như có một dòng điện từ trên đầu chạy xuống toàn thân.
Cả người đều không được tự nhiên lên.
Nhưng mà giọng nói sao lại quen tai như vậy, có chút giống…… giọng của Tiểu Li Tử, đến hơi thở trên người cũng giống.
“Tiểu Li Tử, là em sao?” Vu Mộc Hi khẩn trương nhỏ giọng hỏi.
“Nếu không muốn bị người khác nhận ra thì câm miệng.”
Giọng nói quen thuộc lại lần nữa dựa gần lỗ tai cô nhẹ giọng cảnh cáo.
Mặt Vu Mộc Hi đỏ bừng, nói chuyện thì nói, cần thiết phải gần như vậy sao, không biết cô sẽ ngứa sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.