Hoắc Đình Diễn châm một điếu thuốc, trầm giọng nói: “Tôi đã sớm nói rồi, vũng nước đục Lữ gia này, cậu không cần đi lăn lộn, đều là du côn lưu manh đủ hạng người. Đám con cháu của ông ta cũng không phải đều là đèn cạn dầu.” “Nếu thật sự có liên quan với Lữ gia, chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Lệ Thịnh Quân ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sậm trong ly, áp suất không khí quanh người cũng hạ thấp, “Hiện tại chuyện thứ ba mới quan trọng nhất, lập tức ngăn cản mẹ tôi tìm một người phụ nữ xung hỉ cho tôi.” “Xung hỉ…….” Đề tài đột ngột thay đổi, Hoắc Đình Diễn thiếu chút nữa phun một ngụm rượu, mặt đầy chế nhạo. Lệ Thịnh Quân làm lơ anh ta, mặt không cảm xúc, “Bà ấy từng tìm đứa con gái Vu Mộc Hi vừa mới được nhận về của Trình gia, chẳng qua Vu Mộc Hi từ chối. Với tính cách của bà ấy, khẳng định sẽ tiếp tục giúp tôi tìm người thứ hai.” “Đây đều là chuyện nhỏ.” Hoắc Đình Diễn cố nén cười gật đầu, “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cậu muốn quay về kiểu gì? Cậu còn mặt mũi mà nói sao?” Huyệt Thái Dương của Lệ Thịnh Quân nhảy nhảy, gian nan nói: “Mời cho tôi một vị đắc cao tăng đạo đi.” “……” Hoắc Đình Diễn cảm thấy may mắn lúc này trong miệng mình không uống bất cứ thứ gì, bằng không thật sẽ phun ra hết, “Không nghĩ tới Lệ công tử của chúng ta cũng có một ngày mê tín.” Lệ Thịnh Quân nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không cậu giải thích cho tôi một chút, tại sao lại xảy ra chuyện này? Thật sự không thành công, cậu lại thành lập cho tôi một đoàn đội nghiên cứu khoa học về linh hồn.” Hoắc Đình Diễn nhìn bộ dáng này của anh, trong lòng trầm mặc một chút, mặc kệ lựa chọn cái nào, đều là nhiệm vụ nặng nề còn một chặng đường dài phía trước, “Việc này khẳng định giúp. Nhưng nếu thật sự không thể quay về, cậu cũng không cần quá thương tâm, coi như không mất gì lại có được 11 năm tuổi trẻ. Có câu nói nói như thế này, thanh xuân là thứ dù có nhiều tiền cũng không mua được.” Lệ Thịnh Quân trầm mặc một lát, nói: “Tôi không quay về, Vu Cẩn Li thực sự sẽ chết, sẽ biến mất khỏi thế giới này.” Hoắc Đình Diễn kinh ngạc, “Điều này không giống cậu, trước kia cậu tuyệt đối sẽ không quan tâm đến sống chết của người khác.” Lệ Thịnh Quân không nói gì. Có lẽ là do nhìn thấy tình cảm sâu đậm của hai chị em Vu Mộc Hi và Vu Cẩn Li. “Đúng rồi, cậu có muốn tạm thời ở chỗ của tôi không?” Hoắc Đình Diễn nói, “Chỉ cần mấy thứ trong đầu cậu vẫn còn đấy, đại học lên lớp học hay không cũng không sao cả.” “Không được.” Lệ Thịnh Quân quyết đoán lắc đầu, “Tôi sẽ không sống lâu trong cơ thể này. Về sau Vu Cẩn Li trở về, không đi học sẽ huỷ hoại cuộc đời của cậu ấy. Trước mắt cứ như vậy đi! SY bên kia tạm thời cậu để ý nhiều một chút. Nếu có chỗ không hiểu có thể hỏi tôi, đây là số điện thoại mới của tôi.” Hoắc Đình Diễn gật đầu, từ trong ví móc ra một tấm thẻ đen, “Tôi sẽ nhanh chóng lấy thẻ của về cho cậu. Trong khoảng thời gian này, ngươi tạm thời dùng này trương tạp.” “Ừm.” Lệ Thịnh Quân cũng không khách khí, “Đúng rồi, nhân tiện nói cho Lương Mộ Nguyên, đợi tôi quay về sẽ chỉnh chết cậu ta.” Hoắc Đình Diễn buồn cười, “Đừng nói cậu ấy, đến tôi cũng khó mà tin được. Đúng rồi, thời gian cũng không còn sớm, muốn đi Thấm Lâu ăn tối không?” Thấm Lâu là nhà hàng bậc nhất Hoa Thành, nghe nói ở đó có đầu bếp là con cháu của đầu bếp triều Thanh, bên trong mỗi một món ăn đều là sơn trân hải vị. Lệ Thịnh Quân giữa mày khẽ động. Di động vang lên, chỉ có một người lúc này mới gọi điện thoại cho anh. Anh đặt điện thoại bên tai, giọng nói Vu Mộc Hi truyền đến, “Tiểu Li Tử, chị tối nay không về ăn cơm, em không cần nấu cho chị.” “Ừ.” Tắt điện thoại, anh ngẩng đầu nói với Hoắc Đình Diễn, “Đi Thấm Lâu.” Hoắc Đình Diễn có chút ngây ra, “Hiện tại cậu đã lưu lạc đến nỗi để phụ nữ nấu cơm cho?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]