“Vậy thì tốt.” Vu Mộc Hy thoải mái gật gật đầu. Nhưng chỉ mấy giây thì nhớ lại dáng vẻ mình đã từng học đại học lúc trong tiết thí nghiệm thi thể, biểu cảm xinh đẹp của cô trong nháy mắt trở nên khó coi: “Thế mà em hình dung chị thành một thi thể?”
“Ừ” Lệ Thịnh Quân lạnh nhạt trả lời.
Vu Mộc Hy xém chút thì phun ra một ngụm máu.
“Nhưng mà... Xin cô lần sau chú ý chút“. Lệ Thịnh Quân mặt không thay đổi nói: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy một thi thể lõα ɭồ đi tới đi lui trong phòng mỗi ngày đâu.”
Vu Mộc Hy hơi tưởng tượng về hình tượng đó, không rét mà run. Cơ thể cô uyển chuyển gợi cảm như vậy lại bị anh hình dung đáng sợ như vậy?
“Thôi đi, em đừng nói nữa. Chị cứ tưởng em trọ ở trường rồi, trong nhà chỉ có một mình chị mới như thế. Nhưng mà sao em lại về thế?”
“Ký túc xá bừa bộn quá, tôi vẫn quyết định ở đây.” Lệ Thịnh quân nói xong cự tuyệt ánh mắt chế nhạo của Vu Mộc Hy, cầm balo lên đi về phòng.
“Ấy, em ăn cơm chưa?”
“Ăn ở nhà ăn rồi.”
Lệ Thịnh Quân “bang” đóng cửa phòng lại.
Vu Mộc Hy nhìn cánh cửa vừa bị mạnh tay đóng lại, sờ mũi một cái. Thôi vậy, Tiểu Ly Tử đã khó ở chung rồi, cô vẫn là đi thiết kế quần áo thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Vu Mộc Hy vùi đầu cố gắng thiết kế hơn hai mươi chiếc áo và quần, sau đó lại tốn chút thời gian để tìm một xưởng may quần áo nhỏ để may kiểu.
Mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854390/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.