“Thật... sao.” Vu Mộc Hi có chút không dám tin, làm sao nhanh như vậy liền bình phục.
“Chị, chị của em...”
Lệ Thịnh Quân run rẩy cầm ta cô, thật muốn đi cắn lưỡi, chặt tay.
Anh như vậy đều là một biện pháp tạm thời, trở về nhất định phải rửa tay ba lần: “Chị, mặc dù em bây giờ trong đâu còn có rất nhiều chuyện mơ hồ, cũng quên đi một ít. Nhưng em lờ mờ nhớ là chị bình thường đối với em tốt bao nhiêu, là em gần đây đã để cho chị lo lắng.”
Vu Mộc Hi hốc mắt ươn ướt, một lúc sau, gật đầu một cái.
Tuần lễ tiếp theo, bác sĩ quan sát Lệ Thịnh Quân một lúc, thấy anh ta gần như bình thường. Lúc này, mới cho anh xuất viện.
...
Vu Mộc Hi đưa anh đi một hồi ở bãi xe bệnh viện, thấy một chiếc xe POLO màu trắng trước mặt, mở khóa, ngồi vào chỗ tài xế.
Lệ Thịnh Quân không lên, vẻ mặt có chút một lời khó nói hết.
Anh đời này chưa ngồi qua chiếc xe nhỏ và rẻ tiền như vậy.
Theo anh biết, Vu Mộc Hi trước kia cũng là một người nổi tiếng trong giới livestream, bây giờ coi như danh tiếng có xấu đi thì cũng không đến nỗi nghèo như .
“Quên nói với em, chị đem chiếc Ferrari bán rồi.” Vu Mộc Hi thấy anh một mực không động đậy, lúc này mới nhớ mình không có nói với cho anh chuyện đổi xe.
“Từ Ferrari xuống POLO?” Lệ Thịnh Quân khóe miệng giật một cái, nói thêm “Nó là đồ cũ à?”
Vu Mộc Hi trong lòng hồi hộp, sợ anh lại tự tạo áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854382/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.