Anh trực tiếp túm lấy cổ áo bác sĩ Từ gào lên.
Anh tỉnh táo ba mươi năm, gần đây toàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh sắp điên lên rồi.
“Khoan đã. Đừng... đừng kích động.” Bác sĩ Từ bị dọa sợ, ra sức giãy dụa, làm sao cũng không thoát được.
Vu Mộc Hi dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn là nắm lấy cánh tay Lệ Thịnh Quân, khóa anh vào tường.
Lệ Thịnh Quân khó tin, dùng sức thoát ra một hồi lâu cũng không thoát được: “Cô buông tôi ra, Vu Mộc Hi, người này căn bản không phải người tốt.”
“Là em không hiểu.”
Vu Mộc Hi ánh mắt đau lòng. Dù cô cũng không thích bác sĩ Từ, nhưng cô phải thừa nhận rằng anh ta nói có lý.
“Cẩn Ly, tỉnh lại đi, đừng tưởng mình là Lệ Thịnh Quân. Ở trong mắt chị, Lệ Thịnh Quân không bằng cả một cọng lông của em.”
“Nhà anh ta giàu có, chẳng qua do trời sinh tốt số. Về tính cách, anh ta là một trường hợp kinh điển về sự bại hoại đạo đức. Nhìn gương mặt đó xem, vừa nhìn là biết yếu đuối, bất tài, vận rủi quanh người, về già bất hạnh xui xẻo. Lại nói hôm qua xảy ra chuyện, tám phần là do anh ta liên lụy. Nhà chúng ta bây giờ có chút vấn đề về kinh tế, nhưng chị đã nghĩ đến cách giải quyết, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có chuyển biến tốt. Đừng nghĩ mình là anh ta, em chính là em, em là một ngọn lửa khác.”
“...”
Lệ Thịnh Quân hít một hơi sâu. Anh yếu đuối và bất tài? Trường hợp kinh điển về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854381/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.