Quán trà Cảnh Xuân.
Vu Mộc Hi mặc một bộ váy dài trắng bồng bềnh xuất hiện ở cửa phòng bao.
Ánh mắt nhìn ba chữ “Quan Sơn Nguyệt” trên cửa, cô hít sâu một hơi, gõ cửa hai lần, mở ra đi vào.
Đập vào mắt đầu tiên là hai chậu cúc trên bệ cửa sổ, bên ngoài là hoa cỏ xanh mơ mởn.
Một bóng người cao lớn ngồi trên ghế dài gỗ lê, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây màu đen, vai rộng chân dài, ngũ quan cũng cực kỳ tuấn lãng, môi mỏng mắt sâu, mũi thẳng như dãy núi, mỗi một tấc mỗi một phần đều như Thượng Đế tỉ mỉ tạo hình. Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, cử chỉ tùy ý này vẫn bộc lộ ra khí chất cao quý ung dung.
Đây thật sự là nhị công tử bao cỏ của tập đoàn nghìn tỷ trong truyền thuyết à?
Rõ ràng còn đẹp trai hơn đủ mọi minh tinh loá mắt cô từng nhìn mà.
Vu Mộc Hi chần chờ lui lại lần nữa xác nhận tên phòng bao mới buồn bực đi vào.
Giày cao gót vang lên “Cộc cộc” trên mặt đất, Vu Mộc Hi cảm giác đối phương không có khả năng không nghe thấy động tĩnh, nhưng vẫn không dự định ngẩng đầu.
Quả thực quá xem thường người xem mắt là cô rồi.
Đối phương không lịch sự, Vu Mộc Hi cũng không khách khí, vừa khéo trời quá nóng, khát nước đã lâu, trên bàn để trà, cô rót cho mình một chén trà.
Tuy hơi nóng, nhưng mùi trà thơm ngát thấm vào ruột gan.
Năm phút sau, Lệ Thịnh Quân xem hết bảng báo cáo trong tay ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854366/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.