Ý của câu này là….Trình Chu Vũ vì ra nước ngoài mà vứt bỏ tình cảm với Đinh Ý Viên?
Cô cảm thấy không thể tin nổi, “Vậy rốt cuộc chuyện này là sao? Thầy Trình thoạt nhìn không phải loại người này! Hơn nữa không phải anh ấy chưa từng ra nước ngoài giao lưu, trước kia đã đi rồi, ở Bắc Nhã ra nước ngoài bồi dưỡng không phải chuyện gì khó, đáng phải dùng tình cảm trao đổi?”
“Hừ! Có phải đáng gì không thì cô phải đi hỏi anh ta! Chính tai tôi nghe tôi nghe thấy, từ bỏ ở bên cạnh tôi, đổi lấy cơ hội anh ta ra nước ngoài.” Vẻ mặt Đinh Ý Viên xem thường.
Đã ra đến ngoài tòa nhà nội trú, trong bóng đêm, xe Ninh Chí Khiêm đang đợi bên ngoài, Đinh Ý Viên liếc nhìn cô một cái, “Lên xe đi, đợi cô đó, lười nói với cô!”
“….”
Đinh Ý Viên tùy tiện phất tay, “Đừng làm vẻ mặt đấy! Tôi không cần đồng tình! Người và việc không đáng quý trong một chút lực sát thương đối với tôi cũng không có! Cô vẫn nên ngoan ngoãn về làm cô vợ nhỏ của cô đi!”
Nói xong liền hùng hùng hổ hổ vọt vào trong màn đêm.
Trong xe, Đinh Ý Viên nhìn Nguyễn Lưu Tranh lên xe, nhìn xe của họ đi xa, mới yên lặng khởi động xe, lái ra ngoài.
Vừa đúng lúc, Trình Chu Vũ đi về phía bãi đỗ xe, nhìn thấy xe của cô, giống như một người xa lạ, đi lướt qua bên cạnh.
Đinh Ý Viên âm thầm cười lạnh, trong lòng đã mắng chửi, thật cmn không phải đàn ông! Sao cô lại động tâm với loại người này? Anh ta còn tư cách ra vẻ lạnh lùng với cô?
Cô giẫm chân ga, vụt qua bên cạnh anh ta.
Trình Chu Vũ.
Cô yên lặng nhẩm cái tên này. Không biết bắt đầu từ khi nào đã viết cái tên này vào trong lòng? Phải biết, ban đầu của ban đầu, họ không ai ưa ai, cô là tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược trong mắt anh, anh là người đàn ông mồm miệng đê tiện trong mắt cô, mỗi ngày cãi nhau một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, đó là chuyện bình thường.
Nhưng mà, con người chính là kỳ quái như vậy, cãi tới cãi lui có người cãi thành kẻ thù, lại có người giống như họ, cãi ra tình cảm.
Có lẽ, cãi vã vẫn có một tác dụng, chính là tăng thêm hiểu biết lẫn nhau.
Cãi nhau ngày này qua ngày khác, cô dần hiểu được câu chuyện của anh, từ sự trêu chọc ban đầu đến dần tán thưởng, bắt đầu từ trong những câu chuyện đó.
Anh không phải người địa phương, gia cảnh cũng không giàu có, có thể từ nơi khác thi vào viện y khoa của đại học B tuyệt đối là học bá số một số hai của vùng, hơn nữa ở bệnh viện phụ thuộc đại học B đã có xu thế bão hòa, tình hình cơ bản là không giữ người, nhưng người có thể vào bệnh viện, ngoại trừ cơ hội ra, tuyệt đối còn phải có một bản lĩnh nghiệp vụ để vượt qua thử thách. Mà trên thực tế, trong công việc anh tuyệt đối chứng minh được điểm này.
Anh trẻ tuổi hơn Ninh Chí Khiêm một chút, bất luận là lý lịch hay cơ hội đều thiếu hơn, nhưng đó không phải vấn đề, mỗi sự trưởng thành của bác sĩ trẻ đều là do thời gian tích lũy, người có thể auto vượt qua như Ninh Chí Khiêm là đặc biệt duy nhất, sự chăm chỉ và thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ của Trình Chu Vũ tất nhiên sẽ cho anh một tiền đồ tươi sáng.
Đúng vậy, đây là do cô thưởng thức, mặc dù người này bình thường mồm miệng bỉ ổi, nhưng làm việc sẽ không qua loa.
Con gái ít nhiều đều có tâm lý chuộng ngoại hình, buổi sáng một ngày nào đó, mây bay gió nhẹ, từ góc độ của cô vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của anh khi viết lời dặn bác sĩ, chớp mắt đó, thoạt nhìn anh vô cùng đẹp trai, mà cuộc sống thường thường là như vậy, sau một thời khắc đặc biệt nào đó, tất cả đều sẽ khác.
Cô vẫn cùng anh tiếp tục đấu võ mồm, từ sự phẫn nộ ban đầu, đến sau này dần trở thành một loại niềm vui, có lúc còn thích cố ý đi chọc giận anh, ví dụ như rõ ràng đã không thích Ninh Chí Khiêm nữa rồi, nhưng vẫn cố ý biểu hiện thưởng thức ở trước mặt anh, ví dụ, nhìn thấy soái ca như Thẩm Quy, cũng cố ý giả vờ trêu chọc…
Cô không biết, việc làm của cô như vậy ở trong mắt anh có thể khiến anh hiểu dụng ý chân chính của cô là gì hay không, cô của lúc đó, chỉ biết, mình đã hèn nhát không giống Đinh Ý Viên nữa rồi.
Trong ý niệm cuộc sống của cô, hành động trước sau như một chính là, thích thì đi tranh thủ, cho dù giở chút thủ đoạn, ví dụ như lúc cô thích Ninh Chí Khiêm, liền chủ động tặng quà biểu thị, nhưng đối mặt với Trình Chu Vũ, lại không thể hiểu nổi, ngay cả bày tỏ cũng không dám, Đinh Ý Viên cô cũng biết sợ hãi, dù sao đối với biểu hiện của cô anh toàn là ghét bỏ, nếu như bốc đồng bày tỏ, có phải sẽ nhận được sự kinh bỉ của anh hay không, ngay cả quan hệ đồng nghiệp bình thường cũng chơi xong?
Haiz, có điều dù cô có cẩn thận như thế nào, cuối cùng vẫn chơi xong, không, căn bản họ chưa từng chơi tử tế, tất cả đã kết thúc…
Trong gương chiếu hậu, cô nhìn xe của anh lái ra ngoài, ừm, lần này về anh cũng mua xe rồi.
Một người trẻ tuổi không hề có vốn liếng, lại có nhà của chính mình ở đây, bây giờ lại có xe nữa, quả thực không dễ dàng.
Haiz, cô nhớ, lúc anh mua nhà, cô còn làm người trung gian, tìm bạn của bố cho anh giá cả ưu đãi nhất, lúc đó, giữa họ có một chút tơ tình nảy mầm nho nhỏ như vậy, cô là người tính cách nỏng nảy dứt khoát, bất kể làm chuyện gì đều thích giải quyết nhanh gọn, cho nên, một khi có một chút dấu hiệu hai bên thích nhau như vậy, cô liền nghĩ đến lâu dài, cảm thấy đây là đang chọn nhà cho mình sau này, cho nên vô cùng dụng tâm! Bao gồm cả sửa sang phía sau, cô cũng bỏ không ít sức lực. Ngay cả phong cách thiết kế sửa chữa cũng là cô làm quân sư cho anh, anh lại đồng ý tiếp thu ý kiến của cô, cô cảm thấy rất vui.
Điều kiện gia đình cô khá giả, căn hộ của anh so với nhà cô không tính là lớn, nhưng cô cũng không để tâm, nhà ở mà, đủ là được…
Chỉ có điều, đợi căn hộ kia sửa sang xong không lâu, anh cũng liền ra nước ngoài, căn hộ trang trí thành hình gì cô cũng chưa từng nhìn…
Bây giờ, anh đã dọn vào ở rồi nhỉ, mẹ anh cũng theo anh vào ở nhà mới, không chừng cô vợ tương lai đó của anh cũng đã vào ở rồi.
Ừm, những điều này liên quan gì tới cô chứ? Đừng quên, Đinh Ý Viên cô thích một người sẽ không quá nửa năm! Người như thầy Ninh, cô thích mãi thích mãi cũng thành không thích rồi mà!
Xe của cô và của anh, một trước một sau lái ra ngoài.
Cô có chút chán nản, trước kia lúc anh mua nhà, cô thực sự đã nghĩ nhiều rồi, lại chọn cùng một hướng với nhà cô, còn cách nhà cô không xa lắm, trong tâm tư là vì sau này mình tiện về nhà…
Cô rùng mình một hồi, nhớ lại cũng xấu hổ thay mình!
Cô muốn tăng tốc độ, ném anh ra khỏi gương chiếu hậu của mình. Sau đó trong cái giao thông đông đúc này, thực sự sốt ruột chết người!
Trong dòng xe cộ chật chội không ngừng chen nhau, mới dần bỏ qua được chiếc xe chướng mắt kia, cô thở ra một hơi, lại cảm thấy mình rất kỳ lạ, làm sao phải tránh anh, cả ngày làm cùng nhau còn tránh không nổi đâu!
Lúc sắp lái về nhà, nhớ đến bố mẹ đều không có nhà, tối qua không có hoa quả ăn, cũng không biết hôm nay bảo mẫu mua cái gì, cô dứt khoát tự mình đi mua.
Bố mẹ đều là người bận rộn có sự nghiệp thành công, từ nhỏ cô đã quen sống cùng bảo mẫu, tiêu tiền cùng rất tùy ý, bởi vì bố mẹ luôn không ở nhà, luôn để cho cô đủ tiền cho cô tiêu vặt, cho nên sớm tạo thành thói quen muốn mua gì mua cái đó.
Vào quầy hoa quả chậm rãi chọn thứ mình thích ăn, liếc mắt nhìn thấy quả kiwi.
Giữa cô và Trình Chu Vũ còn có một câu chuyện kiwi cơ.
Nói đến quả thực mất mặt đến chết!
Có một ngày kỳ sinh lý của cô đến, bản thân cô không biết, ai ngờ dính vết máu lên áo blouse, lại bị Trình Chu Vũ nhìn thấy!
Đàn ông nhìn thấy chuyện này chẳng lẽ không phải im miệng sao?
Đồ đàn ông xấu xa này lại còn nhắc nhở cô!
Cô là một cô gái! Lúc đó đã muốn đào hố chôn mình rồi! Mất mặt không chịu nổi!
Sau đó xử lý sạch sẽ, buổi trưa ăn cơm xong, cô cầm một quả kiwi ra ăn, kết quả anh ngăn lại nói, “Thứ này tính lương mát, mấy ngày này ăn ít thôi…”
“…” Trong đầu cô lúc đó chết máy rồi, có điều, trong tim lại có chút khác thường nho nhỏ, dù sao, đây là người thứ hai trong đời cô nhắc nhở cô kỳ sinh lý không nên ăn cái này cái kia, người thứ nhất là mẹ…
Haizz, bi kịch của đời người chính là bắt đầu sản xuất từ những chuyện nhỏ nhặt vô ý như vậy, mỗi một chút xúc động nho nhỏ, tích cát thành dòng, liền bắt đầu phạm phải mơ hồ, sau đó chính mình lại gặp sao hay vậy, rồi lưu đày mình đến một tình cảnh khá bị động, mà cô, không thích bị động.
Cô chọn chừng mười quả kiwi, không khỏi cảm thấy khác thường, quay đầu lại nhìn, hờ hờ, người đứng chọn hoa quả cách cô không xa không phải anh thì là ai?
Chỗ này cách nhà cô rất gần, nhưng cách nhà anh ít nhất phải 20 phút lái xe, anh mua ở đây? Cũng đủ kỳ diệu…
Không để ý đến anh, tiếp tục chọn, suy nghĩ lại khẽ động, ưu tiên chọn cái đắt tiền, thanh long vàng cherry gì đó, mua một đống lớn, sau đó đến quầy thu ngân tính tiền.
Anh cũng chọn xong rồi, xếp phía sau cô, cách một người.
Lúc đến phiên cô tính, thu ngân tính xong, hết hơn 1000 tệ.
Lúc cô cầm ví tiền chuẩn bị trả, sau đó một cánh tay vươn ra, trên tay có một xấp tiền, “Tôi trả.”
“…” Cô lập tức từ chối, “Không được, không dám nhận.”
Quả thực là không dám nhận, theo như tính cách của cô, vốn dĩ còn muốn châm chọc thêm một câu, anh không sợ về nhà mẹ anh ghi sổ với anh à?
Nhưng mà nghĩ lại cần gì chứ, cô với anh có liên quan gì?
Câu nói này cũng có cả một câu chuyện.
Trước đây anh còn ở trong nhà thuê, bởi vì mua phòng mới, nên đón mẹ ở quê tới, vì cô là công thần giới thiệu mua nhà, cho nên mời cô cùng ăn cơm. Vì sắp gặp người lớn, cô liền mua một chút hoa quả, lúc bà ấy biết hoa quả cô mua bao nhiêu tiền một cân hoặc một quả, sắc mặt nhất thời thay đổi, khi cô đi nhà vệ sinh liền nghe thấy bên ngoài hai mẹ con họ thấp giọng nói chuyện với nhau, có lẽ là nói cô tiêu xài phung phí các kiểu, tóm lại, một lần gặp mặt không vui vẻ, đã gieo xuống hạt giống không tốt như vậy.
Đủ loại sau này, chuyện như vậy thỉnh thoảng cũng có xảy ra, ví dụ như túi xách cô đeo, quần áo cô mặc, mỹ phẩm cô dùng bao nhiêu tiền, toàn bộ đều bị mẹ anh bới ra, tóm lại, lời mẹ anh dạy anh chính là: Cô gái này hám của cải lại xa xỉ, không phải người tốt để kết duyên, có chênh lệch rất lớn với anh, bảo anh nhất định phải tránh xa…
Sau đó, có người nói, mẹ anh quản lý tất cả tiền bạc của anh, dường như tiền cô tiêu là tiền của anh vậy…
Cho nên, nếu đã có chênh lệch, vậy thì làm cho chênh lệch đến cùng đi!
Để anh nhìn rõ cô là người hám của cải lại xa xỉ thế nào!
Cô trả xong tiền của mình, không quay đầu lại xách hoa quả rời đi, Trình Chu Vũ nhìn theo bóng lưng cô, khẽ lắc đầu, trả tiền rồi đi theo ra.
“Tiểu Đinh!”
Cô nghe thấy anh gọi cô như vậy ở phía sau — Tiểu Đinh.
Đây là cách gọi tương đối khách sáo hơn nữa cũng bình thường, có một khoảng thời gian anh không gọi như vậy, gọi cô là Đinh điên, Đinh hán chỉ*, lúc quan hệ tốt nhất thì từng gọi cô là Đinh Đinh.
*Hán chỉ phát âm gần giống với Hán tử. Trình Chu Vũ cố tình gọi sai.
Tiểu Đinh? Không tồi.
“Có chuyện gì sao?” Cô quay đầu, hoa quả mua quá nhiều, hại chính mình nhấc không nổi, lần sau nhất định không hành động theo cảm tính như vậy nữa, quả nhiên mình vẫn hơi ngây thơ.
Anh giơ tay qua, “Tôi cầm lên xe giúp em.”
Cô như tránh rắn rết, “Không không không, nào dám phiền ngài đại giá!”
Tính cách cô nóng nảy, nói năng luôn có mấy phần làm sặc người khác, bản thân cô cũng cảm thấy không tốt, cảm thấy chắc mình phải học một chút giống Nguyễn Lưu Tranh mới được, nhìn Nguyễn Lưu Tranh lúc vừa mới vào Bắc Nhã đối mặt với Ninh Chí Khiêm bình tĩnh bao nhiêu, chí ít bề ngoài thoạt nhìn rất bình tĩnh, có cảm giác nhàn nhạt không để Ninh Chí Khiêm vào mắt, cái miệng này của cô sao không nhịn được!
Sau khi ảo não, cô mặc kệ mình đã nói gì, bước nhanh mấy bước, nhấc hoa quả lên xe, lòng bàn tay cũng đã bị siết thành mấy vết đỏ khá sâu.
“Haiz, cần gì phải như vậy?” Anh đi theo phía sau cô hỏi.
“Thế nào?” Cô giả ngu.
“Nói này…bây giờ em tốt nghiệp đến năm thứ ba rồi, còn thích kêu gào bắt lấy tôi gây lộn như vậy?” Anh đến gần hơn, đối mặt với cô.
Cô lắc đầu, cảm thấy lời nói của anh rất buồn cười, “Không phải, anh sai rồi, tôi muốn gây lộn với anh lúc nào.”
“Không phải gây lộn? Vậy em đang làm gì thế? Tôi về nước rồi em cũng không nói với tôi một câu, buổi trưa ăn cơm còn làm mình làm mẩy.” Dưới ánh đèn anh và Ninh Chí Khiêm hoàn toàn khác nhau.
Ninh Chí Khiêm rất đẹp trai, đẹp đến hoàn mỹ, đẹp đến nỗi không giống người phàm trần ăn khói lửa nhân gian, cho dù có lòng nói chuyện ôn hòa với người khác, cũng sẽ cho người ta cảm giác xa cách. Nhưng anh không giống vậy, tính cách khiêm tốn, rất dễ tiếp cận, mà đối với một mình Đinh Ý Viên lại bới móc đủ mọi lời nói ác độc, mà lúc không bới móc, liền giống như tình huống bình thường bây giờ, cho người cảm giác ôn hòa tốt đẹp. Nếu như nói Ninh Chí Khiêm ánh sao trên bầu trời đêm lạnh nhạt, vậy thì anh là ánh trăng của đêm hè.
Chỉ là, lúc này dùng cái dáng vẻ này nhìn cô làm gì?
Cô hoàn toàn xem thường, chỉ cười nói, “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đang làm mình làm mẩy?”
Anh nhún nhún vai, dường như đang nói, lẽ nào không đúng sao?
“Đương nhiên không phải.” Cô lên xe, đóng cửa xe lại, nghĩ ngẫm lại kéo cửa sổ xe xuống, nói với anh, “Tôi chỉ đang giữ khoảng cách đối với anh thôi, anh cũng biết, chúng ta có chênh lệch, nếu đã có chênh lệch vậy thì đừng quá gần gũi, tránh tạo thành bối rối cho anh và tôi, như vậy không tốt.”
Cô không phải hiền lành, ngôn từ chưa bao giờ tha cho ai, đã từng bị những lời nói như vậy làm tổn thương, tất nhiên phải trả lại những vết thương đó.
Cô nhìn anh dần thay đổi sắc mặt, lần nữa cứng lòng vững dạ cười, “Bác sĩ Trình, chúng ta không phải người của một thế giới, vẫn nên đàng hoàng ở trong thế giới của mình thôi, không hợp đến gần, ngủ ngon.”
Cô khởi động xe, rời đi.
Trình Chu Vũ nhìn theo xe cô đi xa, lặng lẽ không nói.
Đinh Ý Viên lái xe về nhà, khó nhọc mang hoa quả vào nhà, ngoài dự đoán của cô là, bố mẹ lại ở nhà.
“Bố mẹ, hai người về rồi sao?” Cô giao hoa quả cho bố lên đón cô, mệt mỏi thở phì phò.
“Nha đầu này,ngốc thật, một lần mua nhiều vậy làm gì?” Viện trưởng Đinh không khỏi nói.
“Con thích ăn mà!” Cô cười, nhìn thấy túi quà trên bàn trà, “Mẹ, đây là quà của con sao?”
“Phải, con xem xem có thích không.” Bà Đinh- Chu Khởi cười nói.
Chu Khởi trẻ tuổi, chăm sóc lại tốt, cũng thời thượng, thoạt nhìn giống chị em với Đinh Ý Viên.
Đinh Ý Viên mở quà ra nhìn, là túi xách, mẫu mới của mùa thu đông năm nay.
“Đẹp ạ!” Cô thích, nhưng mà cũng đã chết lặng, túi xách của cô và mẹ đã sắp không có chỗ cất nữa rồi.
“Này, Viên Viên, nghe nói bác sĩ Trình của khoa các con về nước rồi hả?” Chu Khởi nhẹ giọng hỏi.
“Vâng.”
“Đúng rồi, Viên Viên, tuần này con có thời gian không, đi dự tiệc với mẹ?” Chu Khởi hỏi một câu, lại đổi đề tài.
Đinh Ý Viên đã quá rõ ràng, tiệc lần nào không biến thành hội xem mắt chứ?
Đầu cô lắc như trống bỏi, “Không rảnh! Trong khoa bận như điên ạ!”
“Con đó! Bận nữa cũng phải lấy chồng! Cũng phải có cuộc sống của riêng mình chứ, nếu con cứ bận như thế mãi, cẩn thận không lấy được chồng!” Chu Khởi ấn nhẹ đầu cô một cái.
Đinh Ý Viên vẫn đau đầu, bây giờ mỗi lần thấy mẹ là như gặp Đường Tăng vậy, chú kim cô niệm mãi, có điều quả thực mẹ sốt ruột rồi, giống như vậy, tốt nghiệp tiến sĩ đã 26 rồi, làm việc ba năm là sắp đầu 3 rồi, người sắp đầu 3 ngay cả bạn trai cũng không có, bảo mẹ không vội mới lạ!
Cô ôm túi chạy như bay, “Cảm ơn mẹ, con về phòng thay đồ đây!”
“Thay tới thay lui có người nhìn không? Còn không phải mỗi ngày đều mặc áo blouse à! Đều trách bố con, trước đây ủng hộ con học y làm gì chứ!” Chu Khởi vẫn luôn niệm chú phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]