Đinh Ý Viên ném những câu nói của mẹ xuống, chạy nhanh về phòng. Chuyện yêu đương này không phải cô không muốn, là thực sự không có thời gian yêu, vòng tròn của cô chỉ lớn từng ấy, mỗi ngày gặp mặt đều là những người như vậy, căn bản không có cơ hội đi làm quen bạn bè mới, nhưng mà làm giống như mẹ, trang điểm cho cô thành người hoàn toàn mới, rõ ràng chính là một kiểu mang thịt lợn đặt lên thớt đợi bán đi, vậy cũng quá bực bội!
Lúc Trình Chu Vũ về đến nhà, đèn trong nhà đang sáng, trên bàn bày cơm, hơn nữa, cơm canh còn chưa từng đụng vào.
Bà Trình – Chu Nhược Vân thấy anh về liền vui vẻ, nhận lấy hoa quả anh đang xách, “Ngày đầu tiên đi làm đã muộn như vậy à? Đói bụng không con? Mau ngồi xuống ăn cơm. Mạn Mạn, tới ăn cơm tối thôi!”
“Hai người còn chưa ăn cơm ạ?” Trình Chu Vũ đến phòng bếp rửa tay.
“Đây không phải đang đợi con sao?” Chu Nhược Vân cầm hoa quả vào, đi theo con trai.
“Không phải con đã nói rồi sao? Công việc này của con thời gian không có quy luật, hai người cứ ăn cơm của hai người, đừng đợi con!” Anh lấy ba cái bát cùng với đũa, đi ra khỏi nhà bếp.
Vừa đến phòng ăn, một cô gái trẻ tuổi từ trong phòng đi ra, gọi anh “anh Vũ”, “Anh Vũ anh về rồi ạ.”
“Ừm.” Anh gật đầu, “Ăn cơm thôi.”
“Anh Vũ ăn đi.” Cô gái tên là Bành Mạn chủ động xới cơm cho anh.
Chu Nhược Vân ngồi xuống bên cạnh, cười nói, “Món ăn hôm nay đều là Mạn Mạn làm, đều là món con thích ăn đó, Mạn Mạn giỏi quá.”
Anh nhìn thoáng qua, cười cười, “Thoạt nhìn quả thực không tồi, Mạn Mạn quán cơm của em bây giờ sao rồi?”
“Làm ăn khá tốt!” Chu Nhược Vân nói, “Mạn Mạn của chúng ta giỏi lắm! Hơn một năm nay con ra nước ngoài, một quán cơm nhỏ phát triển thành hai cái, tiền mỗi tháng kiếm được, chỉ sợ còn nhiều hơn con làm bác sĩ!”
“Không thể nói như vậy ạ.” Bành Mạn đỏ mặt, “Anh Vũ là người có văn hóa, làm bác sĩ cao quý biết bao, con không có văn hóa gì, chỉ biết nấu ăn…”
“Nấu ăn thì làm sao?” Chu Nhược Vân không vui, “Mẹ còn làm cơm cả đời đó! A Vũ, con nói phải không?”
Trình Chu Vũ cười, “Ừm, không sai, lao động không phân địa vị cao thấp, đều là vinh quang. Mạn Mạn có bản lĩnh hơn con, bây giờ đã làm bà chủ rồi, chúc mừng em.”
“Anh Vũ, đây đều là công lao của anh, nếu như không phải là anh cho em vay tiền mở quán ăn, em cũng không có năng lực này.” Cô ta quay người cầm ra một tấm thẻ, giao cho anh, “Anh Vũ, đây là tiền của anh, vốn dĩ hôm qua muốn đưa cho anh, nhưng sợ làm phiền anh nghỉ ngơi.”
Trình Chu Vũ kinh ngạc nói, “Tiền tôi cho em mượn, không phải em đã trả cho tôi rồi sao?”
Bành Mạn vội nói, “Đây là…tiền lợi nhuận anh đi một năm rưỡi nay của anh.”
“Chia lợi nhuận?” Trình Chu Vũ vội vàng từ chối, “Tôi dựa vào cái gì mà chia lợi nhuận! Thứ nhất tôi không đầu tư, thứ hai tôi không bỏ sức, tiền tôi cho em vay em cũng trả rồi, tôi đâu thể cầm tiền lợi nhuận nữa? Không được không được!”
“Nhưng mà anh Vũ, em đã nói với mẹ nuôi rồi! Hơn nữa anh còn để em ở trong nhà mãi, em không cần đi thuê phòng bên ngoài, đây cũng là một số tiền lớn đó…. Chúng ta không phải người một nhà sao, phân chia cái gì ạ?” Bành Mạn nói đến người một nhà, mặt lại đỏ lên.
“Tuyệt đối không được! Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là! Đây là tiền của em, em cầm cẩn thận đi! Sau này nhiều lúc phải cần tiền!” Sao Trình Chu Vũ có thể cầm số tiền này?
Chu Nhược Vân nháy mắt, “Mạn Mạn, anh Vũ con nói sau này có lúc cần tiền là nói con lấy chồng đó, phải, con cất đi, dù sao cũng là một chuyện!”
Bành Mạn nghe xong, mặt càng đỏ hơn, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
“A Vũ à.” Chu Nhược Vân lại nói, “Mấy năm nay, may mà có Mạn Mạn làm bạn với mẹ, con nhìn con xem, từ sau khi lên đại học đã không ở bên cạnh mẹ nữa, nháy mắt đã mười mấy năm rồi, may mà có Mạn Mạn bên cạnh làm mẹ vui vẻ, con đi Mỹ hơn một năm, mẹ cũng bị bệnh vài lần, cũng toàn là Mạn Mạn chăm sóc mẹ, sau này nhà chúng ta không thể bạc đãi Mạn Mạn.”
“Đó là đương nhiên, không phải nói là người một nhà sao? Mạn Mạn giống như em gái ruột của con vậy.” Trình Chu Vũ cười nói.
Nghe thấy mấy chữ em gái ruột, ánh mắt Bành Mạn sững lại một chút, Chu Nhược Vân cũng sững lại, có điều không nói gì, chỉ điều khiển, “Ăn cơm đi, mau ăn cơm.”
———————-
Cuối tuần, chủ nhiệm Ninh mở tiệc, tiệc mời những đồng nghiệp không trực ban trong khoa, cùng với mấy bạn thân từ nhỏ đến lớn, đương nhiên, còn có họ hàng thân thích.
Nhất thời mọi người đều đang suy đoán, vì sao lại mở tiệc? Chúc mừng cái gì vậy? Đương nhiên không có khả năng là kết hôn, cho dù Ninh Nhị có tâm đó cũng không có gan! Bé con đầy tháng? Qua lâu rồi! Với lại Ninh Nhị cũng không mở tiệc mời mọi người. Con đầy trăm ngày? Cũng qua lâu rồi! Một tuổi? Còn chưa tới đâu! Sinh nhật? Từ trước tới giờ cậu ta chưa từng ăn mừng sinh nhật lớn như vậy nha? Hay là…lẽ nào lại có thai lần nữa nhanh như vậy?! Không phải chứ? Lần trước không phải còn nghe Ninh Tứ nói muốn cho Ninh Nhị uống máu hươu sao? Chẳng lẽ máu hươu hữu hiệu như vậy?
Trong các loại nghi ngờ, mọi người đều đã tới dự tiệc.
Tiệc tối đặt lúc bảy giờ, chỉ có Ôn Nghi và Nguyễn Lưu Tranh mang theo bé con tiếp khách, đồng thời liên tục xin lỗi, Ninh Chí Khiêm bởi vì nguyên nhân công việc tạm thời không thể đích thân tới, do Nguyễn Lưu Tranh toàn quyền phụ trách chiêu đãi.
Lúc thông báo cho mọi người Ninh Chí Khiêm đã nói rõ rất nhiều lần, không được mang tiền tới tặng, kiên quyết không nhận tiền biếu, nhưng mọi người lại khách sáo, đâu thể đến ăn tay không, cho nên ai ai cũng muốn tặng, vì giải thích rõ chuyện này, Nguyễn Lưu Tranh đã giải thích khô cả họng, thật không phải có chuyện hỷ gì, chỉ là Chí Khiêm cao hứng, cho nên mời mọi người tụ họp một chút, chia sẻ niềm vui của anh…
Còn về niềm vui cái gì, cô không có mặt mũi nói ra, chính là vì Ninh Hồi biết gọi bố, cho nên anh muốn phát “thiệp võ lâm”, khắp nơi ăn mừng…
Mọi người thấy cô giải thích nghiêm túc như vậy, cũng chỉ có thể thuận theo ý cô.
Bảy giờ, buổi tiệc chính thức bắt đầu, sắp xếp ban đầu là, Ninh Chí Khiêm muốn bế Ninh Hồi lên sân khấu, trước mặt tất cả mọi người biểu diễn gọi “ba ba”, hơn nữa còn định quay lại một màn có tính kỷ niệm này, sau này xem đi xem lại, nhưng bây giờ anh không ở đây, Nguyễn Lưu Tranh mới không muốn làm chuyện mất mặt như vậy! Cũng không muốn đứng trên sân khấu làm xấu mặt, nên đẩy Ôn Nghi lên!
Hừ, chuyện kiểu này không gài mẹ chồng thì gài ai? Con trai xấu mặt như vậy là do bà nuôi nha!
Hơn nữa, Ôn Nghi là lãnh đạo công ty, mấy cảnh tượng hoành tráng kiểu này cũng thấy nhiều rồi, muốn nói gì thì tùy tiện nói không phải sao?
Ôn Nghi cũng mang vẻ mặt bị gài bẫy, lặng lẽ chọc Nguyễn Lưu Tranh một cái, để lại một câu mắng “tiểu hồ ly”, sau đó gánh vác trách nhiệm lên sân khấu nói chuyện.
Dọc đường, bên tai toàn là giọng nói trong điện thoại của con trai: Mẹ, con không thể tới bữa tiệc, đúng, tạm thời có việc, mẹ giúp con nói với Lưu Tranh, nhất định phải nói rõ mục đích của bữa tiệc lần này, chính là chiếu cáo thiên hạ Ninh Hồi của con biết gọi bố, nhất định phải nói đấy! Phải để Ninh Hồi gọi một lần cho mọi người nghe, phải quay lại! Nhất là phải để lão đại còn có Tiêu Y Đình nghe một chút, đặc biệt là Tiêu Y Đình ấy, có thể để Lưu Tranh làm một cái phỏng vấn cảm nghĩ gì gì đó nữa!
Ôn Nghi sẽ không nói như vậy! Mặc dù tuổi bà lớn rồi, nhưng không ngốc! Cũng không điên!
Nhưng phải có lý do mời khách! Nói thế nào cho tốt? Quay đầu liếc nhìn con dâu đang cười trộm một cái, trừng cô.
Lên sân khấu nhận lấy micro, cười nói cảm ơn mọi người đã đến, “Cảm ơn mọi người, các vị ngồi ở đây đều là những người thân và bạn bè đã tham dự vào quá trình trưởng thành của Chí Khiêm, có trưởng bối đã nhìn thằng bé từ khi sinh ra đến lúc kết hôn sinh con, có những người bạn đã cùng nó từ lúc mặc tã, cũng có những đồng nghiệp cùng nhau chiến đấu với nó ở bệnh viện, mỗi bước trưởng thành của Chí Khiêm đều phải có sự quan tâm yêu quý và ủng hộ của mọi người, hôm nay, thằng bé đã làm chồng, làm cha, cuộc đời cuối cùng cũng được coi là viên mãn, cũng cảm thán bình thường quá bận, thời gian gặp mặt với người thân bạn bè quá ngắn, nên muốn mượn cơ hội ngày hôm nay, mời mọi người cùng tới đây, biểu đạt ý cảm tạ của thằng bé, bữa cơm rau dưa, chiêu đãi không chu toàn, mọi người thứ lỗi, thứ khó có được là tình nghĩa, hy vọng mọi người có một buổi tối vui vẻ.”
Ôn Nghi nói xong những lời này, còn thay mặt Ninh Chí Khiêm mời rượu mọi người, sau đó đi xuống trong tiếng vỗ tay.
Nguyễn Lưu Tranh ôm Ninh Hồi thấp giọng thương lượng với bà, “Mẹ, mẹ chưa hoàn thành nhiệm vụ của Chí Khiêm!”
Ôn Nghi uống một ngụm nước, lườm cô một cái, “Con nghe lời chồng con như vậy thì con đi nói!”
“…” Cô mới không đi! Im lặng một chút, “Vậy đợi buổi tối Chí Khiêm về con nói với anh ấy thế nào nha?”
Ôn Nghi hừ nói, “Lại không phải chồng mẹ, mẹ mặc kệ! Tối nó quay về lại không phải tìm mẹ!”
“…” Nguyễn Lưu Tranh u sầu, “Mẹ, mẹ không thể thấy chết không cứu như vậy được!” Cô mạnh mẽ hoài nghi, nếu như anh biết mục đích của anh chưa đạt được, cực kỳ có khả năng sẽ làm một trận nữa! Tư duy của anh bây giờ đã không thể dùng lẽ thường để phán đoán!
“Vậy vừa nãy lúc con đẩy mẹ lên sao không nghĩ cứu mẹ?” Nhớ đến chuyện này vẫn cảm thấy không thể thuyết phục, con trai đã ba mươi mấy tuổi rồi, lấy vợ làm bố rồi, còn muốn người làm mẹ là bà thu dọn tàn cuộc cho nó!
“Mẹ…” Một tay Nguyễn Lưu Tranh ôm Ninh Hồi, một tay kéo tay áo bà, “Đừng như vậy mà…anh ấy không phải con trai mẹ sao? Mẹ không chê con…”
“Con còn là vợ nó đấy! Con chê nó à?”
“…” Nói thật, chuyện kiểu này thực sự có chút chê…
Thử đứng trên lập trưởng của Ôn Nghi suy đoán lộ trình trong lòng một phen, nhịn không được phì cười thành tiếng.
“Còn cười!” Ôn Nghi chọc một cái sau gáy cô.
Hai mẹ con cô đang đấu võ mồm, lại không đề phòng Ninh Hồi đã náo loạn bàn ăn, hai cái tay nhỏ mỗi tay cầm một cái đùi vịt, đùi vịt lung lay sắp đổ trong tay con bé.
Nguyễn Lưu Tranh nhìn thấy, vừa muốn cướp lại, liền nghe thấy một giọng nói vang lên, “Dì Ôn, cho con xem bảo bảo của Chí Khiêm nào.”
Vừa dứt lời, cái mặt to của Tiêu Y Đình đã tiến đến trước mặt Ninh Hồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]