Cô đã sớm quen với sự lạnh nhạt và né tránh của Ninh Tưởng, ngây người nghe tiếng tút tút dài đằng đẵng bên tai, đã chuẩn bị thất vọng một lần nữa, nhưng lại chưa từng nghĩ sau vô số âm thanh, bên kia lại truyền đến tiếng “alo” trầm thấp của cậu…
Giây phút đó, nước mắt cô tuôn chảy, đột nhiên khóc lên.
Một hồi lâu đều là cô ở bên này khóc, Ninh Tưởng ở bên kia yên lặng lắng nghe, không nói chuyện.
Cô khóc đủ rồi, mới khịt mũi, nghĩ mình không nên như vậy, nghẹn ngào nói, “Xin lỗi, mình….mình muốn gặp cậu…”
Cuối cùng cậu cũng mở miệng, “Được.”
Vốn dĩ nên vui mừng ra mặt, nhưng cô lại muốn khóc, “Mình ra ngay lập tức! Cậu đến chỗ cũ đợi mình, tuyệt đối đừng đi!” Nói xong, từng hạt từng hạt nước mắt lại rơi xuống.
Dường như sợ cậu hối hận vậy, cô lập tức cúp điện thoại, bắt đầu rửa mặt trang điểm, cả quá trình đều căng thẳng, luôn sợ Ninh Tưởng sẽ không đợi cô.
Đợi đến kia cô gần như chạy xộc vào quán ăn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí của người nào đó, trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống, không để tâm sửa sang lại vẻ ngoài, liền đi về phía cậu.
Dấu vết vừa khóc đã không còn nữa, cô quan sát cậu, gầy hơn một chút so với trước kia, khuôn mặt với đường nét mềm mại ban đầu đã có thêm mấy phần góc cạnh rõ ràng, ngược lại cũng càng làm tôn lên mặt mũi tinh tế của cậu, viền mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596504/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.