Ninh Tưởng thấy rõ điều đó, nhưng cũng chỉ giả vờ không nhìn thấy. Vương Nhất Hàm càng tỏ tường hơn, nhưng, chuyện tình yêu này cô ấy cũng thực sự không biết làm sao, không cho được, chi bằng không cho cậu bất kỳ hy vọng nào. Chỉ có điều, con người luôn có lòng tham, không cho được tình yêu, nhưng vẫn muốn có tình bạn.
Năm người họ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình bạn gọi bố mẹ nhau là bố mẹ thực sự hiếm có, có lúc thậm chí cô còn mơ mộng hão huyền , nếu như con người mãi mãi không trưởng thành thì tốt biết mấy, để thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời trẻ thơ và thiếu niên vô lo vô nghĩ, họ chỉ là những bạn nhỏ dắt tay nhau cùng nhau đi lang thang khắp nơi, niềm vui lớn nhất chính là bắt được một con bướm màu sắc sặc sỡ không biết chủng loại, hoặc là lén lút cùng bác Tiêu đi ăn thứ đồ ăn không dinh dưỡng mà mẹ không cho ăn một lần, hoặc là chạy nhảy trên núi nở đầy hoa dại, ba cậu con trai kết hai chiếc vòng hoa thật đẹp đội lên đầu cô và Ninh Hồi…
Đáng tiếc, không ai có thể quay về thuở ban đầu. Ban đầu, chỉ cần tâm tư không rung động, nhưng cũng chưa từng hối hận vì đã rung động, Nhất là khi Ninh Tưởng dắt tay cô, cùng cô đi trên con đường về nhà, giây phút đó, trước giờ chưa bao giờ có như lúc này, hy vọng con đường có thể đi mãi không hết, mãi mãi, cho dù đã tổn thương đến tất cả mọi người cũng đều không tiếc, mãi mãi dài lâu tiếp tục đi.
Bởi vì đến hôm nay, không gì đáng quý hơn hai chữ dài lâu.
Cô vố thức nắm chặt tay cậu, nước mắt đong đầy.
Trong mơ hồ, nhìn thấy dưới ánh đèn đường cách nhà cô khoảng chừng hai trăm mét, có một bóng người đơn độc đứng đó, đĩnh đạc, lặng lẽ, như một cái cây cắm rễ xuống đất.
Quen biết nhau hai mươi bốn năm trời, không có ai quen thuộc với cậu hơn cô.
Cậu đi từng bước từng bước qua, trộn lẫn cùng hương hoa dạ hương trong không khí, mùi rượu dần trở nên nồng đậm.
Hôm nay cậu thực sự uống nhiều rồi, bước ngược gió đến như vậy khiến người ta có mấy phần sự hãi, tựa như cô đã thành một kẻ phản bội, kẻ phản bội tình bạn. Bàn tay cô nắm ngón tay của Ninh Tưởng lại chặt thêm một chút, giọng nói cũng hơi run, “Nhất Nhất….”
Tiêu Nhất Nhất đứng vững trước mặt họ, sự tiêu điều trong mắt càng mãnh liệt, mùi rượu như cuồng phong cuộn cuộn kéo tới.
“Nhất Nhất, cậu uống nhiều rồi, mình đưa cậu về.” Cô chặn trước mặt Ninh Tưởng, hai tay cong về phía sau, bảo vệ Ninh Tưởng.
Tư thế bảo vệ của cô như vậy đã chọc giận Tiêu Nhất Nhất, chỉ thấy cậu cắn chặt răng, gân xanh ở huyệt thái dương giật giật, “Cậu tránh ra! Đây là chuyện của mình với cậu ta!”
Cô lùi về sau, cũng đồng thời đẩy Ninh Tưởng lùi về sau, “Nhất Nhất, có chuyện gì mai lại nói, cậu say rồi.”
“Mình say?” Cậu ta cười lạnh, trong lòng toàn là chua xót, có lòng muốn hỏi cô một câu, vì sao mình say? Nhưng lại cảm thấy không thể mở miệng, chỉ nhìn Ninh Tưởng phía sau lưng cô, châm biếm và phẫn nộ dâng lên, “Ninh Tưởng, cậu trốn sau lưng con gái còn là đàn ông không?”
Ninh Tưởng khẽ kéo cô sang một bên, “Anh nói với cậu ta.”
Cô không đồng ý, cũng không yên tâm, chắn trước mặt cậu không nhúc nhích.
“Không sao đâu, em yên tâm đi.” Cánh tay đang nắm lấy vai cô của Ninh Tưởng hơi dùng sức, nhấc cô qua một bên.
Cô nhìn hai người đàn ông đang đối mặt với nhau ở trước mắt, trái tim quấn thành một mớ hỗn tạp, “Hai người…”
Cô mới vừa mở miệng, liền cảm thấy một cơn gió mạnh lướt qua mặt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tiêu Nhất Nhất đã đánh một cú vào mặt Ninh Tưởng.
Cô thét lên chói tai, cú đám này đánh trúng vào tim cô.
Cô dốc sức bổ nhào lên, kéo Tiêu Nhất Nhất, khóc lớn, “Đừng đánh cậu ấy! Cậu không thể đánh cậu ấy! Cậu ấy….Chuyện không liên quan đến cậu ấy! Là mình! Cậu đánh mình đi!”
“Cậu tránh ra!” Tiêu Nhất Nhất dùng sức vung cánh tay, cô lại sống chết ôm chặt lấy cánh tay cậu ta, không sao hất ra được.
Cậu ta càng thêm phẫn nộ, một chân đạp về phía bụng Ninh Tưởng, người sau khi uống rượu, không khống chế được lực cũng chưa từng nghĩ sẽ khống chế, một cú đá đó khiến Ninh Tưởng đau đến nỗi không nhịn được phải ôm bụng gập eo xuống.
Vương Nhất Hàm hoảng loạn, quỳ xuống ôm chân cậu ta, khóc lóc xin cậu ta đừng đánh, có chuyện gì hôm sau nói chuyện tử tế.
“Không! Mình không!” Vương Nhất Hàm chỉ khóc, từ đầu đến cuối không chịu buông tay.
Dưới tác dụng của men rượu, tất cả những tức giận của Tiêu Nhất Nhất đều xông thẳng lên đầu, cảm giác gò bó khi hất ra không được động đậy cũng không xong khiến cậu ta buồn bực bứt rứt, cuối cùng men rượu thúc đẩy cậu ta dùng hết sức lực giãy dụa một lần, cuối cùng cũng hất được tay cô ra, trọng tâm của cô không ổn định, ngã nhào ra đất.
Chỉ là Tiêu Nhất Nhất bị cơn tức che kín não bộ, tiến lên trước túm lấy cổ áo của Ninh Tưởng, tay đấm chân đá cậu một trận.
Ninh Tưởng hoàn toàn nằm ở trạng thái không chống lại, đừng nói là đánh trả, ngay cả tránh cũng không tránh, để mặc cho cậu ta đánh.
Vương Nhất Hàm bò từ dưới đất lên, muốn ngăn lại, nhưng không làm sao ngăn cản được Tiêu Nhất Nhất đang bùng nổ tức giận.
Ninh Tưởng bị cậu ta đánh nằm trên đất không bò dậy được, có máu, dần dần lan ra trên mặt đất.
Vương Nhất Hàm cũng sắp điên rồi, vừa đánh vừa đá Tiêu Nhất Nhất, chỉ là sức của cô rơi trên người cậu ta, trực tiếp bị cậu ta phớt lờ, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
Cô vô lực mà sợ hãi, không biết nên làm thế nào, gào lớn, “Tiêu Nhất Nhất, cậu còn đánh nữa mình sẽ báo cảnh sát!”
Cô sẽ không thực sự báo cảnh sát, Tiêu Nhất Nhất trong cơn phẫn nộ cũng không nghe lời cô nói, cô khóc dùng sức chen vào giữa hai người họ, toàn thân bò lên người Ninh Tưởng, bảo vệ Ninh Tưởng.
“Cậu tránh ra…” Giọng nói của Ninh Tưởng cực kỳ yếu ớt, muốn đẩy cô ra.
Cô không làm được gì Tiêu Nhất Nhất, nhưng sức lực sống chết ôm lấy Ninh Tưởng vẫn có, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, mặc kệ thế nào cô cũng sẽ không buông tay! Muốn chết thì cũng chết! Chịu đánh thì cùng chịu!
Khi nắm đấm của Tiêu Nhất Nhất rơi xuống người cô, cô bỗng nhiên quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp toàn là vệt nước mắt đập vào mắt cậu ta, trong lòng cậu ta mới chấn động mạnh, tựa như đã tỉnh rượu một nửa, cú đấm thứ hai dừng lại trên không trung không tiếp tục rơi xuống….
Trầm mặc đối diện nhau, giằng co.
Rất lâu sau, Tiêu Nhất Nhất dần buông nắm đấm, đứng thẳng dậy, sự điên cuồng phẫn nộ như nước thủy triều rút lui, thứ còn lại chỉ còn hiu quạnh, “Mười tám năm. Mình đã thích cô ấy mười tám năm.”
Cậu ta xoay người, bước chân xiêu vẹo rời đi.
Trong tầm mắt của Ninh Tưởng, là đôi giày nam đó, dần đi xa.
Bên tai vang lên một đoạn đối thoại lúc còn trẻ con non nớt: “Cậu thích Vương Nhất Hàm sao? Mỗi ngày cậu đều đi học cùng cô ấy.”
“Cũng có thể….Cậu cũng thích cô ấy nha!”
“Thôi! Chúng ta là anh em tốt! Cậu thích mình có thể nhường cho cậu!”
“Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu! Cô ấy có thể là bạn gái của hai chúng ta!”
Đối với Vương Nhất Hàm mà nói, câu “mình đã thích cô ấy mười tám năm rồi” của Tiêu Nhất Nhất tuy chấn động, nhưng trong lòng cô lúc này chỉ quan tâm đến vết thương của Ninh Tưởng, không kịp lau đi nước mắt trên mặt, việc đầu tiên chính là lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương, vết máu chảy trên đất nhìn mà phát hoảng khiến cô không dám nhìn thẳng.
“Đừng…” Ninh Tưởng nằm gục trên đất thấp giọng nói.
Vương Nhất Hàm không nghe, cắn môi muốn bấm số.
“Đừng báo cho ai, cũng đừng gọi xe cấp cứu, anh là bác sĩ, tự anh biết như thế nào.” Ninh Tưởng giơ tay ra, nắm lấy cánh tay đang cầm điện thoại của cô. Vốn là ngón tay thon dài trắng trẻo, nhưng đã nhiễm đầy máu.
Trong lòng Vương Nhất Hàm có ngàn vạn lời muốn nói, ngàn vạn nỗi ưu tư, bỗng nhiên bột phát, ôm lấy cánh tay cậu khóc lớn, “Vì sao anh không đánh trả? Vì sao không chạy! Anh không muốn đánh trả anh chạy không được sao?! Vì sao anh không biết quý trọng bản thân? Vì sao?!”
Ninh Tưởng nằm gục trên đất, trong mắt hiện lên đau xót và áy náy, ngón tay dính máu xoa trên má cô, lẩm bẩm, “Anh nên bị đánh, Nhất Hàm, anh quá ích kỷ, anh…”
Vương Nhất Hàm túm lấy ngón tay cậu, một tay khẽ chặn trên môi cậu, “Không! Đừng nói!” Nói xong, nước mắt rưng rưng trực rơi, “Ninh Tưởng, tất cả những bí mật của anh em đều biết! Em đều biết!”
Ninh Tưởng ngước mắt, tràn đầy cảnh giác.
Vương Nhất Hàm cúi người ôm lấy cậu, nghẹn ngào,”Ninh Tưởng, em đều biết, chỉ là em không muốn để anh một mình. Em mặc kệ anh muốn làm gì, để em ở bên cạnh anh, bất luận xảy ra chuyện gì, chí ít vẫn có em bên cạnh anh. Cho dù không phải bởi vì em thích anh, cho dù chỉ là vì tình cảm của chúng ta từ nhỏ đến lớn, cũng hãy để em ở bên cạnh anh, đi cùng với anh, được không?”
Rất lâu sau, Ninh Tưởng cũng không nói gì, cơ thể tràn đầy cảnh giác, căng cứng dần dần buông lỏng.
Vương Nhất Hàm biết cậu như vậy là đã đồng ý, lau nước mắt, quỳ trên mặt đất, cố làm ra vẻ thả lỏng, “Vậy bây giờ, xin bác sĩ đại nhân nói cho tôi biết nên làm thế nào? Đến khách sạn trước nhé?”
Bây giờ cậu như vậy, không chịu đi bệnh viện, lại không thể về nhà, nên đi đâu?
Ninh Tưởng gật đầu, gắng gượng đứng dậy.
Vương Nhất Hàm vội vàng đỡ cậu.
Ninh Tưởng nắm lấy một tay của cô, cúi đầu nhìn cô, trên gò má tinh tế của cô dính một vết máu của cậu, hai màu trắng đỏ đối nhau, rất kinh người.
“Đừng nói ra.” Cậu thấp giọng dặn dò, không hỏi cô vì sao lại biết.
Vương Nhất Hàm gật đầu, lại rơi nước mắt, “Anh có thể đứng dậy không? Em đi lấy xe đến.”
Ninh Tưởng gật đầu.
Vương Nhất Hàm quan sát cậu từ trên xuống dưới một lượt, gương mặt đó của cậu thực sự không thể nhìn được, chỗ xanh chỗ tím, trên trán, khóe miệng, mũi đều là máu, cũng không biết còn vết thương ở đâu nữa. Cô nhìn chằm chằm bụng cậu, chỗ này đã chịu rất nhiều cú đạp mạnh của Tiêu Nhất Nhất, không biết có bị thương đến nội tạng không.
“Không sao, tự anh biết, đều là mấy vết thương ngoài ra thôi, em đi lấy xe đi.” Cậu thả tay của cô ra.
“Ừm, anh dựa vào đèn đường này.” Cô đỡ cậu, để cậu có chỗ dựa.
Hối hận trước đó đã dừng xe ở giao lộ để mua kem ăn rồi đi bộ vào, cô đi mấy bước lại quay đầu chạy như bay ra chỗ đậu xe, gấp gáp lái xe trở về, xa xa không nhìn thấy bóng dáng Ninh Tưởng, sốt ruột, nhìn lại, Ninh Tưởng đã ngã trên mặt đất dưới cột đèn đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]