Đã biết nhà anh hơn nữa có thể ôm đứa bé từ tiểu khu ra ngoài, xem ra họ đã làm công tác chuẩn bị rất lâu.
Đúng hẹn Ninh Chí Khiêm đến quán cafe, Quyên Tử cũng đã khóc đến nỗi mắt xưng thành quả hạnh đào, bây giờ vẫn đang rơi lệ.
Anh ngồi đối diện cô ta, Quyên Tử gọi một tiếng bác sĩ Ninh sau đó vẫn khóc.
“Bà Thái vẫn khỏe chứ?” Anh bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi một câu, xem như là mở màn.
Quyên Tử gật gật đầu, “Bình phục không tệ, vẫn phải cảm ơn anh, chỉ là hoạt động vẫn có chút bất tiện, lúc gần tối anh đến nhà chúng tôi không thể ra ngoài.”
“Vậy nói về Ninh Tưởng đi.” Anh nói.
Nhắc đến Ninh Tưởng, cô ta lại kích động, chảy nước mắt.
Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, kiên nhẫn chờ đợi.
Quyên Tử cũng cảm thấy mình rất thất lễ, cố gắng khống chế tâm trạng, “Xin lỗi, bác sĩ Ninh, tôi tới tìm anh để nói chuyện của Ninh Tưởng. Ninh Tưởng là con trai tôi.”
Đây là dự đoán của anh, anh vẫn không nói chuyện, đợi cô ta nói tiếp.
Nước mắt Quyên Tử chảy không ngừng, “Lúc tôi mang thai tuổi còn trẻ, trong nhà không có tiền, bố đứa bé là một người không có trách nhiệm, vốn dĩ tôi nghĩ, sinh ra được dù khó thế nào cũng sẽ tự nuôi, nhưng không ngờ lại là một đứa trẻ ốm yếu, tôi cũng đã thăm dò, đứa trẻ dù có làm phẫu thuật cũng rất có khả năng là một người tàn tật, huống chi, ngay cả chi phí phẫu thuật tôi cũng không góp nổi, đức hạnh của anh trai và chị dâu tôi lại như thế, cho nên…tôi đặt nó…ở cửa khoa các anh, hy vọng có bác sĩ tốt bụng có thể cứu nó. Tôi có quan tâm những chuyện của đứa bé này, biết anh đã làm phẫu thuật, cũng biết mọi người đang tìm người nhà, tôi không dám lộ mặt, một là sợ đứa trẻ như vậy sau này sức khỏe sẽ có tai họa ngầm, còn phải tốn rất nhiều tiền, tôi không chống đỡ nổi, hai là cũng cảm thấy đứa trẻ đi theo tôi ngay cả cuộc sống cũng thành vấn đề, không bằng cho vào viện phúc lợi. Sau đó, tôi nghe nói bác sĩ của bệnh viện nhận nuôi nó, trong lòng tôi cũng yên tâm, đi theo bác sĩ tốt hơn đi theo tôi, mỗi ngày tôi đều cầu nguyện cho bác sĩ nhận nuôi đứa bé, chúc người tốt như anh ấy sẽ được bình an. Sau đó, tôi đi ra ngoài, đi đến vùng biên giới làm ăn buôn bán, tay trắng gây dựng sự nghiệp, mấy năm nay mới kiếm được chút tiền.”
“Cho nên, dự định của cô bây giờ là gì?” Anh đang cân nhắc, nếu như người phụ nữ này muốn đòi con về, anh nên làm gì?
“Trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ tìm đứa bé về, thật đó. Hôm đó ở văn phòng tôi nhìn thấy thằng bé lần đầu tiên, tôi đã biết đó là con trai tôi, khuôn mặt giống y như đúc với người bố vô trách nhiệm của nó, thoáng chốc tôi đã đau lòng, tôi lặng lẽ hỏi thăm, cuối cùng biết đứa bé này chính là đứa trẻ bệnh tật không ai cần được bác sĩ nhận nuôi năm đó. Nhưng lúc đó dù tôi đau lòng, tôi cũng không nghĩ muốn đòi về. Anh nuôi dạy nó rất tốt, tôi lén lút quan sát nó, đến gần nhà trẻ coi trừng đợi được nhìn nó, phát hiện đứa bé rất lễ phép, còn rất thích cười, lúc đó tôi nghĩ, bác sĩ Ninh đối đã với nó như con ruột, nếu đã như vậy, không bằng đừng quấy rầy, tránh cho đứa bé buồn, hơn nữa, nói thật, chính tôi cũng bây giờ cũng đã có chồng, tôi không muốn anh ấy biết đoạn quá khứ này của tôi lắm, tôi chỉ muốn thừa dịp tôi còn ở đây khoảng thời gian này nhìn con thêm mấy lần, ai biết lại bị anh trai tôi phát hiện, anh ta biết quá khứ có con của tôi, vì vậy nên theo dõi, hôm nay lại có thể bắt đứa bé về, còn nói chân tướng với nó! Xin lỗi, nhìn biểu cảm của con lúc biết chân tướng, trái tim tôi đều tan nát…” Nhất thời Quyên Tử khóc không thành tiếng.
Ninh Chí Khiêm đẩy hộp khăn giấy trên bàn đến trước mặt cô ta, yên lặng đợi.
Đợi đến lúc cô ta khóc không còn bi thiết nữa, anh mới nói, “Anh trai cô dắt Ninh Tưởng về, nhất định không phải vì rất thích đứa trẻ này, muốn dẫn về nuôi nhỉ? Anh ta muốn gì? Tiền?”
Quyên Tử bị lời nói thẳng thắn của anh làm cho vô cùng khó chịu, “Phải, anh ta không phải người, trong mắt chỉ có tiền, anh ta thua kiện hai mươi vạn đó vẫn luôn không phục, tôi cũng không nói cho anh ta biết anh đã chuyển cho tôi, tôi muốn giữ lại cho mẹ tôi dưỡng lão, tránh để anh ta lừa gạt chỗ mẹ tôi. Cho nên, anh ta muốn thông qua đứa bé moi số tiến này từ chỗ anh, ý là muốn bắt đứa trẻ để đàm phán với anh, đại khái cũng nghe ngóng được nhà anh vô cùng yêu đứa bé này, nhất định sẽ luyến tiếc, dự định với gia cảnh nhà anh…gia cảnh lại tốt, muốn mấy vạn không thành vấn đề…”
“Cho nên, mục đích hôm nay cô đến tìm tôi là…” Anh không nhanh không chậm nói.
“Bác sĩ Ninh anh đừng hiểu lầm, tuyệt đối tôi sẽ không giúp ý định lừa tiền của anh tôi!” Quyên Tử vội xua tay, “Tôi chỉ muốn nói rõ với anh chuyện này.”
Cô ấy cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói, “Còn nữa, tôi biết mình có lỗi với đứa trẻ này, cậu bé không biết cũng thôi, coi như không có người mẹ như tôi, sống vui vẻ cùng mọi người, nhưng bây giờ nếu đã biết rồi, tôi vẫn có chút không đành lòng, suy cho cũng cũng là máu mủ tôi sinh ra, nếu như biết có mẹ, mẹ lại không cần nó, nó nhất định sẽ cực kỳ khó chịu, cũng có bóng ma tâm lý. Cho nên, tôi muốn…muốn xin lỗi tử tế với con mình, sau đó đem nó trở về bên cạnh tôi…”
Nói xong, lại sợ Ninh Chí Khiêm tức giận, liền vội vàng nói, “Bác sĩ Ninh, tôi biết anh đối xử rất tốt với đứa trẻ này, nuôi một đứa trẻ bệnh tật thành khỏe mạnh hoạt bát như vậy phải tốn rất nhiều tâm huyết, tôi…tôi sẽ bồi thường cho anh, phí tổn mấy năm qua của anh, tôi đều sẽ bồi thường cho anh, tôi cũng biết, tâm huyết anh tiêu tốn không thể dùng tiền để cân đong, tôi…tôi cũng chỉ có thể cảm ơn.”
“Vậy gia đình hiện tại của cô thì sao?” Trong lòng anh đã nổi sóng gió, nhưng vẫn không biến sắc.
Trong mắt Quyên Tử vẫn hiện lên một tia lưỡng lự, nhưng lập tức kiên định nói, “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy.”
Anh chậm rãi gật đầu.
Trên mặt Quyên Tử nửa vui nửa buồn, “Vậy bác sĩ Ninh, ý anh….?”
Ninh Chí Khiêm nghiêm mặt nói, “Thứ nhất, câu chuyện của cô tôi đã nghe xong, nhưng cô có phải mẹ Ninh Tưởng không còn phải chờ kiểm chứng thêm một bước, cái này phải làm giám định DNA mới được.”
“Đó là đương nhiên! Phải làm!” Quyên Tử liên tục gật đầu.
“Thứ hai…cái thứ hai và thứ ba này đợi làm xong giám định rồi nói tiếp, giả dụ không phải, vậy tất cả đều là nói suông.” Anh đứng lên.
“Được, vậy bác sĩ Ninh….Khi nào chúng ta đi làm giám định?” Quyên Tử phát hiện mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn so với mình tưởng tượng, tâm trạng vui sướng không hề che giấu.
Ninh Chí Khiêm lấy điện thoại ra, “Đợi điện thoại của tôi đi, đây là số của cô sao?”
“Phải! Phải!” Quyên Tử vội nói.
Ninh Chí Khiêm chuẩn bị lấy tiền thanh toán, Quyên Tử vội nói, “Tôi đã trả trước rồi…”
Anh cũng không nói gì thêm, chỗ này anh không muốn ở thêm một giây nào nữa, người phụ nữ này, cũng không muốn nói thêm một câu, tóm lại, anh ngồi đây mười mấy phút, nghe một câu chuyện, không uống một ngụm nước, đã rời đi.
Có điều, đó đâu chỉ là một câu chuyện?
Anh đi ra khỏi quán cafe, điện thoại rung một cái, lần này là thông báo tin nhắn.
Anh nhìn qua, tin nhắn đến từ Lưu Tranh: Tìm được Ninh Tưởng chưa?”
Anh trả lời: Tìm được rồi.
Nguyễn Lưu Tranh đang cầm điện thoại ở một đầu khác, rốt cuộc thở phào một hơi, ngón tay ấn cực nhanh, viết xuống mấy chữ sinh nhật vui vẻ, nhưng nghĩ một chút lại xóa đi, tắt máy sạc pin, mở máy tính làm việc.
Lúc Ninh Chí Khiêm về đến nhà, Ninh Tưởng còn đang chờ anh.
Thực ra trải qua giày vò như vậy, Ninh Tưởng đã mệt rồi, đang rất gắng gượng chống đỡ đợi bố về, mắt lim dim, nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức tỉnh táo, chạy qua.
“Bố!” Cậu vẫn đi chân trần.
“Đi dép vào.” Ninh Chí Khiêm nói.
“Vâng.” Lập tức chạy về, đi dép vào một lần nữa.
Ôn Nghi liền nói, “Vẫn luôn ở đây đợi bố về, buồn ngủ sắp không chịu nổi vẫn phải đợi.”
Ninh Tưởng lôi kéo Ninh Chí Khiêm chạy về phía phòng đàn, “Bố, mau lên!”
Ninh Chí Khiêm đi vào theo cậu, cùng cậu ngồi trên ghế chơi đàn.
Chỗ bị chó cắn trên mu bàn tay của Ninh Tưởng còn một vết sẹo, nhưng cũng đã không đau nữa, chỉ thấy cậu mở nắp đàn, hai tay nhỏ bé bắt đầu thuần thục ấn trên phìm đàn chơi ca khúc học gần đây nhất.
Một bài ngắn ngủi, cậu đàn ba lần, sau đó ngửa đầu nói với Ninh Chí Khiêm, “Bố, Tưởng Tưởng chúc bố sinh nhật vui vẻ!”
Anh nhìn khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu của con trai, không nhịn được giơ tay véo nhẹ, “Cảm ơn con.” Có mấy lời, chợt không đành lòng nói ra, vậy thì dứt khoát đợi làm giám định xong đi…
“Bố, hôm nay Tưởng Tưởng giúp bố ngủ được không ạ? Hôm nay sinh nhật bố mà!” Trong mắt Ninh Tưởng lóe lên một tia giảo hoạt.
Ninh Chí Khiêm cười, lấy tên là giúp anh ngủ cho đẹp thôi, thực ra là muốn ngủ với anh, trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, làm sao khiến nó thành nam tử hán được, trong xương cốt vẫn còn là một đứa trẻ dính người, huống chi, hôm nay đứa trẻ này còn nhận nhiều đả kích như vậy.
“Được.” Anh sảng khoái đáp ứng, thích nhìn sự giảo hoạt trong mắt con trai. Thằng nhóc giảo hoạt này có lúc luôn thích thể hiện một chút khôn vặt để đạt được nguyện vọng của mình, đại đa số thời điểm anh để giả vờ mắc lừa, thỏa mãn nguyện vọng của con trai.
Ninh Tưởng rất vui, ngáp thêm một cái, cơn buồn ngủ dâng trào.
“Đi thôi, đi ngủ đi.” Ninh Chí Khiêm đứng dậy, dắt tay cậu ra khỏi phòng đàn.
Ôn Nghi lại đi qua, dịu dàng nói, “Con trai, sinh nhật vui vẻ.”
Anh mỉm cười, “Cảm ơn mẹ.”
“Tối nay con còn chưa ăn một bữa tiệc sinh nhật tử tế, toàn bị quấy rầy.” Ôn Nghi nhìn con trai mình, trong lòng cũng đau xót.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]