Thực ra, khi buổi biểu diễn kết thúc, Tiêu Nhược Yên đã dâng lên trái tim ly biệt.
Hôn lễ viên mãn của Lão Đại sắp kết thúc, cô cũng đã nhìn thấy Nhan Chỉ Lan. Quanh đi quẩn lại, một vòng tròn mười năm, cũng nên vẽ ra dấu chấm hết.
Mười năm qua, đã có quá nhiều đau thương, buồn bã, chia ly, tê tâm liệt phế...
Cô không bao giờ quên được, Nhan Chỉ Lan cúi đầu, bị ba nàng giận dữ quát mắng những lời tàn nhẫn "Bại hoại gia phong": "Thật có lỗi với người mẹ đã khuất": "Nhà họ Nhan là gia tộc lớn, tuyệt đối không cho phép chuyện bệnh hoạn như vậy xuất hiện".
Trước những lời nói này, Nhan Chỉ Lan đều im lặng chống cự, chỉ có câu "Thật có lỗi với người mẹ đã khuất" làm nàng nước mắt giàn giụa.
Mười năm, từ lâu Tiêu Nhược Yên đã không còn nhiệt huyết của thời niên thiếu.
Mặc dù, trái tim, vẫn không hề thay đổi.
Nhưng sự làm càn của thời niên thiếu đã biến thành sự kiềm chế của hiện tại.
Từng có lúc, Tiêu Nhược Yên không hiểu vì sao nhiều người lại nguyện ý dùng một câu đơn giản như thế để hình dung mối quan hệ giữa thích và yêu —— thích là làm càn, yêu là kiềm chế.
Bây giờ, khi rơi vào người cô, cô mới hiểu thế nào là kiềm chế.
Yêu càng sâu thì càng phải cẩn thận từng li từng tí, vì sợ Tiểu Nhan sẽ vì mình mà tổn thương thêm một chút nữa.
Trương Vi mỉm cười vẫy vẫy tay với Tiêu Nhược Yên. Tuy rằng trên mặt cô ấy đang cười, nhưng trong mắt lại lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-co-con-yeu-nang/394409/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.