Chương trước
Chương sau
—— Không tốt.
Hai chữ này Nhan Chỉ Lan nói rất nhẹ, nhẹ đến mức gió thổi qua sẽ bay đi, nhưng lại giống như sấm sét đánh vào lòng Tiêu Nhược Yên.
Căn bản cũng không cho cô thời gian để phản ứng, Nhan Chỉ Lan nhìn cô, để lại một nụ cười chua xót và đắng chát, quay người rời đi.
Tiêu Nhược Yên:...
Nụ cười không lời ấy, đáng giá hơn ngàn vạn lời nói, có lực sát thương tuyệt đối.
Nàng nói nàng sống không tốt... Nàng sống không tốt...
Tiêu Nhược Yên đứng tại chỗ, sự náo nhiệt xung quanh vẫn còn đó, nhưng linh hồn của cô giống như bị rút sạch, lỗ tai nổ vang, cái gì cũng không nghe thấy.
Tại sao nàng lại sống không tốt?
Không phải nàng... có sự nghiệp thành công, trở thành giáo viên như mong muốn, học trò khắp thiên hạ, còn có... còn có một người bạn trai môn đăng hộ đối sao...
Tiêu Nhược Yên luôn ở trạng thái rời rạc, Nhan Chỉ Lan lén nhìn cô từ xa, khóe môi hơi nhếch lên. Nàng giống như đang cười, nhưng trong mắt lại có chút đỏ.
A Yên, đồ ngốc khẩu thị tâm phi của nàng.
Trương Vi tranh thủ nghỉ ngơi, nhìn vẻ mặt phức tạp của Tiêu Nhược Yên ở đằng xa, lén hỏi: "Cậu làm gì cậu ấy thế?"
Cô ấy và Lan Lan vẫn luôn tin rằng người duy nhất trên thế giới này dám trêu chọc con lừa Lão Nhị chính là người bình thường hiền lành và lễ phép với mọi người, Lão Tứ.
Nhan Chỉ Lan cong khóe môi, khẽ nói: "Không có gì."
Trương Vi nhíu mày: "Không có gì mà làm cho linh hồn nhỏ bé của người ta bị câu đi mất rồi?"
Cô dâu là lớn nhất ở hiện trường hôn lễ. Nhìn thấy tinh thần buôn dưa lê của Lão Đại nổi lên, Nhan Chỉ Lan khẽ thở dài: "Cậu ấy không muốn tớ nữa."
Hả???
Trương Vi trợn tròn hai mắt, Nhan Chỉ Lan chớp chớp đôi mắt ướt át: "Tớ đã chờ mười năm rồi, cuối cùng cậu ấy cũng trở về, tớ sẽ không để cho cậu ấy được như ý." Nàng nhướng mi, nhẹ nhàng hỏi: "Hơn nữa, Lão Đại, cậu nói xem, trên đời này ngoài tớ ra, còn ai có thể chịu được tính xấu của cậu ấy, vậy nên cậu ấy chỉ có thể là của mình, đúng không?"
Trương Vi:...
Đúng đúng, đúng đúng.
Cô ấy cũng không dám nói nửa chữ "không".
Nhan Chỉ Lan khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Trương Vi: "Son môi hơi trôi rồi, đến đây, tớ tô lại cho cậu một chút."
Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, ánh mắt cũng tràn đầy ánh sáng dịu dàng. Trương Vi ngồi xuống, ngẩng đầu lên để nàng trang điểm cho mình. Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Lão Tứ, trong lòng cô ấy thở dài thườn thượt, cảm thấy đau lòng và chua xót.
Động tác của Nhan Chỉ Lan rất nhẹ nhàng, nàng cẩn thận tô son môi cho Trương Vi: "Lão Đại của chúng ta đã kết hôn, cậu nhất định phải hạnh phúc mãi mãi."
Mũi Trương Vi chua xót: "Ừm, cậu cũng vậy nhé."
Nhan Chỉ Lan cười nhẹ, mặt mày đều quyến rũ: " Lão Đại, cậu biết không? Tớ cũng từng mơ tưởng về hôn lễ của mình và A Yên. Nếu như có thể, tớ chỉ muốn một ngày nào đó, có thể nắm tay cậu ấy và hôn cậu ấy một cách quang minh chính đại."
Nàng có thể trả giá bằng tất cả mọi thứ.
Khi nói lời này, nàng vô cùng dịu dàng, nụ cười và hi vọng trong mắt như muốn trào ra.
Trương Vi nghe thấy muốn khóc đến nơi. Cô ấy duỗi tay ra ôm lấy Nhan Chỉ Lan, nghẹn ngào nói: "Sẽ như vậy, cậu ấy đã về rồi."
Nhan Chỉ Lan vuốt vuốt tóc cô ấy, nghiêm túc nhìn vào mắt Trương Vi: "Được rồi, đừng lén đi hôn anh rể rồi làm trôi son nữa."
Trương Vi:...
Tiếp theo là phần ném hoa cưới vô cùng náo nhiệt và gay cấn.
Tiêu Nhược Yên bị Lan Lan đẩy lên phía trước.
Nam nam nữ nữ độc thân tụ tập thành một vòng tròn, mọi người cười đùa vui vẻ, dưới sân khấu đều là các vị trưởng bối vui vẻ.
Tiêu Nhược Yên vốn muốn lui xuống không tham dự. Cô không thích phần náo nhiệt này, hơn nữa có người nói rằng, nhận được hoa cưới của cô dâu có nghĩa là vận may kết hôn tiếp theo sẽ được chuyển sang cho cô.
Kết hôn?
Ha ha, cô đã chuẩn bị sẵn sàng sống cô độc cả đời.
Vì vậy, cô không chuẩn bị tham gia vào phần náo nhiệt này.
Nhan Chỉ Lan đứng bên cạnh cô dâu, ánh mắt của Tiêu Nhược Yên vô thức nhìn Nhan Chỉ Lan, trong lòng cô có tư vị không nói nên lời. Cô cúi đầu xuống khẽ thở dài, sau đó lại ngẩng đầu lên. Tiêu Nhược Yên bắt gặp ánh mắt ranh mãnh của Tiểu Nhan, nàng nhìn cô bằng ánh mắt bướng bỉnh.
Tiêu Nhược Yên:...
Rất nhiều người trẻ tuổi muốn giành hoa cưới, ai cũng rất tích cực, người chen tôi, tôi chen người, muốn chiếm vị trí thuận lợi để chụp lấy bó hoa.
Tiêu Nhược Yên không khỏi phàn nàn với Lan Lan ở bên cạnh: "Mọi người rảnh lắm hả? Cướp một bó hoa có ích lợi gì?"
Lan Lan gật đầu: "Đúng vậy, tớ không tin cái này."
Nhan Chỉ Lan bị Trương Vi cười đẩy lại gần đám đông, mặt nàng hơi đỏ lên, nàng cắn môi nhìn Tiêu Nhược Yên ở đằng xa.
Thân thể Tiêu Nhược Yên cứng nhắc bước vào đội ngũ cường hóa, tự chủ động đứng phía sau lưng nàng, chống đỡ cánh tay tạo thành một vòng tròn bảo vệ.
Lan Lan ngây thơ trong tiếng phàn nàn về việc cướp hoa:...
Nhan Chỉ Lan nhìn thấy cô, ngửi được hương thơm trên người nàng, không quay đầu lại nhưng khóe môi xinh đẹp lại hơi nhếch lên.
Nàng biết, nếu nàng quay đầu lại, chắc chắn Tiêu Nhược Yên lại nói ra điều gì đó mà nàng không thích nghe.
Trương Vi cười tủm tỉm cầm bó hoa. Cô ấy xoay người, đột nhiên giương mạnh tay về phía sau, ném đi.
Rõ ràng là cô dâu và phù dâu thông đồng với nhau, bó hoa hướng về phía Nhan Chỉ Lan. Không biết vì sao Tiêu Nhược Yên lại cảm thấy chua xót, cô ngây người nhìn Nhan Chỉ Lan đang chuẩn bị chụp lấy bó hoa.
Nhan Chỉ Lan lẽ ra phải nắm chặt bó hoa, nhưng tay nàng lại run lên, nàng xoay người một cái, ném bó hoa vào trong ngực Tiêu Nhược Yên, người đang xuất thần nhìn chằm chằm vào nàng.
Người không muốn tham gia náo nhiệt chút nào Tiêu Nhược Yên:...
Trong tiếng cười của mọi người, trong âm thanh dặn dò của mọi người, dưới ánh nhìn chăm chú tươi cười của Nhan Chỉ Lan, khuôn mặt Tiêu Nhược Yên có chút đỏ lên.
Giọng nói của Nhan Chỉ Lan nhẹ nhàng: "Chúc mừng cậu, A Yên, hạnh phúc đang đến gần!"
Tiêu Nhược Yên bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan, lắc đầu.
Lại là tình huống này.
Đừng nhìn Nhan Chỉ Lan như một nữ thần xinh đẹp cao cao tại thượng ở trước mặt người khác, nhưng đối với cô, nàng hoàn toàn là một cô bé nghịch ngợm.
Không ai biết được, Nhan Chỉ Lan ở trong ngực cô nũng nịu dùng giọng mũi nói chuyện, hấp dẫn đến mức nào.
Phần biểu diễn.
Trên bãi cỏ xanh ngắt đầy hoa, bầu trời đầy bóng bay lơ lửng, tiếng cười nói của trẻ thơ, tiếng cụng ly của trưởng bối thật rộn ràng vui vẻ.
Khung cảnh được ánh nắng chiếu rọi tỏa sáng rực rỡ, dưới nụ cười của đôi tân lang tân nương, bầu trời xanh mây bồng bềnh đều hạnh phúc như vậy. Trên sân khấu trung tâm, có dàn nhạc trăm người đang cầm nhạc cụ chờ đợi, người chỉ huy trên bục nhìn về sân nhà và nghệ sĩ guitar Tiêu Nhược Yên.
Đây cũng là một trong những ước mơ của Trương Vi. Vào những ngày hạnh phúc nhất, cô ấy được hôn người mình yêu nhất, được chị em thân thiết nhất hát cho mình nghe.
Tiêu Nhược Yên vẫn giống như thời niên thiếu. Cô mặc một chiếc quần tây đen, áo khoác hở, trên tai đeo tai nghe. Cô trang điểm, có chút phá cách tương tự như trang điểm màu khói.
Tiêu Nhược Yên cầm guitar điện, mái tóc xõa xuống, ngón tay thon dài gảy trên dây đàn, thử vài nốt nhạc. Cô quay đầu nhìn Nhan Chỉ Lan.
Nhan Chỉ Lan ngồi bên đàn dương cầm, thay một bộ váy dài màu trắng, váy dài chạm đất. Nàng hơi nâng cằm lên, thanh lịch và đoan trang.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau trong giây lát.
Tiêu Nhược Yên khẽ gật đầu với chỉ huy.
Bài hát đầu tiên đặc biệt có thể mang đến bầu không khí cho hiện trường, chính là "Marry You".
We're looking for something dumb to do
Hey baby, I think I wanna marry you
Is it the look in your eyes or is it this dancing juice?
Who cares, baby, I think I wanna marry you
...
Giọng hát của Tiêu Nhược Yên có phần thăng trầm hơn so với lúc trẻ, chất giọng của cô tương đối đặc biệt, không giống với giọng nói, tràn đầy cảm thụ. Quan trọng nhất chính là loại khí chất này, cô mang theo guitar trên người, ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt quen thuộc, giọng hát trời sinh.
Không khí tại hiện trường lập tức trở nên vui vẻ.
Chú rể nắm tay cô dâu, còn có vài đôi bạn trẻ, vui vẻ nhẹ nhàng nhảy múa giữa bãi cỏ. Tiêu Nhược Yên hát rất nhập tâm, thân thể của cô đôi khi hướng về phía đôi vợ chồng mới cưới, đôi khi hướng về phía khán giả, đa phần là hướng về phía Nhan Chỉ Lan.
Trong mắt cô, trong lòng cô, có chút ẩm ướt. Cô dùng phương thức mà mình am hiểu nhất, giọng hát không bị trói buộc nhất, hát lên những tâm sự chưa bao giờ thay đổi được chôn giấu dưới đáy lòng: "Hi baby, I think I wanna marry you."
Cảm xúc của Nhan Chỉ Lan đã tạo động lực cho cả bài hát, nàng luôn biểu diễn trên sân khấu chuyên nghiệp, khi ngồi trong ban nhạc như vậy, khí chất nổi bật làm người khác vừa liếc mắt đã nhìn thấy.
Ngay cả ông trùm trong giới giải trí luôn có người mới vây quanh như Tổng giám đốc Tần cũng cầm ly rượu rất kinh ngạc nhìn Trương Vi: "Đây chính là Tiêu Nhược Yên?"
Tổng giám đốc Tần của Ức Dương, Tần Hải Dao, là một vị khách quý mà Nhan Chỉ Lan đã nói trước với Trương Vi tự mình mới tới. Với thân phận của Trương Vi, đây là nhân vật mà cô ấy không thể mời được, vì vậy cô ấy khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Tần Hải Dao đang cầm ly rượu, mặc một chiếc váy dài màu trắng ôm eo, đôi chân thon dài thẳng tắp. Cô ấy nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu không chớp mắt. Tiêu Nhược Yên rất phong cách, không phải dạng cố gắng luyện tập mà là phong cách cá nhân riêng biệt. Guitar trong tay cô không giống như đàn tấu, mà mang theo cảm giác "chơi" và tận hưởng.
Tổng giám đốc Tần thầm nghĩ, đây là một người rất thích và am hiểu âm nhạc thực thụ.
Trương Vi lau mồ hôi trên trán: "Còn không phải sao, Tổng giám đốc Tần, giọng hát rất hay nhỉ?"
Tổng giám đốc Tần khẽ gật đầu, trầm ngâm nhìn người trên sân khấu.
Cô ấy nhớ tới giọng nói nghiêm túc của Tiểu Nhan khi gọi điện thoại cho cô ấy ngày hôm qua, làm cho Tổng giám đốc Tần không nhịn được cười khẽ: "Cô giáo Nhan, nghe cô ra sức đề cử như vậy, tôi cũng rất muốn nhìn xem cô ấy là người như thế nào."
Học viện Âm nhạc và Ức Dương có mối quan hệ hợp tác lâu dài, cũng đưa vào phần lớn người mới xuất sắc. Mỗi học viên do Nhan Chỉ Lan đề cử càng bảo đảm có chất lượng cao, không chỉ có tố chất ưu tú, mà hầu hết đều có ngoại hình nổi bật.
Hai người đã hợp tác nhiều năm như vậy, đừng nói cầu xin, Nhan Chỉ Lan chưa bao giờ mở miệng đề cập đến vấn đề gì. Thế mà bây giờ, vì một người quen cũ gần đến tuổi 30, nàng cư nhiên thành khẩn gọi điện thoại, đồng thời ở trong văn phòng của cô ấy chờ mấy tiếng đồng hồ.
Về phương diện này, quả thực xuất sắc nổi bật, nhưng xét về tuổi tác thì hơi lớn quá, tầm mắt của cô ấy lại phảng phất giữa Nhan Chỉ Lan và Tiêu Nhược Yên.
"Quan hệ của hai người họ thế nào?"
Với tiềm lực tài chính của nhà họ Nhan, muốn nâng đỡ một nghệ sĩ dễ như trở bàn tay, vậy Nhan Chỉ Lan còn hạ thấp đến tìm cô ấy làm gì?
Trương Vi vừa nghe vừa cân nhắc dùng từ: "Trước kia là bạn tốt, mười năm không gặp."
"Thật sao?" Tần Hải Dao lắc lắc ly rượu, trầm tư: "Ăn ý như vậy, không giống."
Mười năm.
Sau khi tách ra, hai người không có hợp tác với nhau nữa.
Nhưng sau khi bài hát kết thúc, với tràng pháo tay nồng nhiệt của hiện trường, Tiêu Nhược Yên nhìn Nhan Chỉ Lan với đôi mắt ướt sũng, khóe mắt Nhan Chỉ Lan cũng có vệt đỏ.
Hai người ăn ý như vậy, như thể mười năm này chưa bao giờ chia xa.
Sau đó, Tiêu Nhược Yên lại hát thêm một vài ca khúc trợ hứng. Đến phần cuối, tiết tấu chậm lại, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc lư cơ thể, hát một bài "Hồng Đậu".
Em còn chưa kịp cảm nhận
Khí hậu của mùa hoa tuyết rơi
......
Vẫn chưa được cùng anh tay trong tay
Băng qua những cồn cát hoang vu
Có lẽ từ nay về sau
Em phải học cách trân trọng thiên trường địa cữu
......
Bài hát này không cần quá nhiều nhạc đệm, cô buông đàn guitar trên tay ra, chỉ có một mình Nhan Chỉ Lan lẳng lặng đàn dương cầm.
Vòng chuỗi đậu đỏ rực rỡ trên cổ tay phải của nàng đáp lại tiếng hát của Tiêu Nhược Yên.
Nhiều năm như vậy, bởi vì xa cách, một mình nàng cô đơn lẻ bóng, một đôi tay, một khung đàn, không thể đàn hết nỗi lòng tràn đầy ưu thương.
Bây giờ, người đó đã trở về, mặc dù con đường phía trước còn gập ghềnh và đầy chông gai, nhưng chỉ cần Tiêu Nhược Yên ở đâu, ánh sáng sẽ ở ngay đó.
Cuối cùng, Tiêu Nhược Yên đứng trên sân khấu có chút xúc động, nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng nõn. Cô từ từ mở mắt ra nhìn Nhan Chỉ Lan, Nhan Chỉ Lan cũng nhìn cô. Mười ngón tay thon dài tinh tế như ánh sáng lật lên lật xuống để bật ra tiếng nhạc nhẹ nhàng cuối cùng. Khi họ nhìn nhau, cuối cùng Tiêu Nhược Yên cũng mỉm cười với nàng.
Nụ cười ấy lưu luyến, pha chút cưng chiều, nhiều hơn hết chính là cảm giác nhẹ nhõm và đầy miễn cưỡng khi sắp kết thúc.
Mười năm xa cách, không thể xóa nhòa những rung động trong lòng cô, nhưng để cho Tiêu Nhược Yên không còn là thiếu niên biết rằng, có lẽ cô thực sự không thể mang lại hạnh phúc cho Nhan Chỉ Lan.
Thời gian quý giá, cô gái dịu dàng như thế nên là công chúa được người yêu che chở trong lòng bàn tay, không nên đau lòng khóc thương vì cô nữa.
Lúc đầu, Nhan Chỉ Lan nhìn vào mắt Tiêu Nhược Yên, nhưng không hiểu sao nàng đột ngột quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Trong tiếng vỗ tay và cổ vũ của mọi người, Trương Vi mỉm cười bước tới ôm Nhan Chỉ Lan. Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, nàng đang ở rất gần Lão Đại. Nàng nhìn về hướng Tiêu Nhược Yên, môi đỏ dán vào nói gì đó bên tai Trương Vi.
Trương Vi mỉm cười, vẫy tay với Tiêu Nhược Yên, ra hiệu cho cô đi qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.