Mộc Mộc không thể chịu nổi, vội vàng cầm lấy ly bạc hà nhấm nháp.
Sau khi những nàng công chúa này ngồi xuống liền nhõng nhẽo nói chuyện, mùi nước hoa lan tỏa, toàn bộ ghế ngồi rơi vào tình trạng rượu thịt tràn lan. Đám đại gia bắt đầu bộc lộ bản tính chân thật được che giấu dưới lớp âu phục, hướng qua các mỹ nữ bên cạnh động tay động chân.
Mộc Mộc nhìn thấy, chỉ cảm thấy thói đời không đổi, bản chất khó dời. Đồng thời...... Cũng hối hận khi mình không phải là đàn ông.
Trong trường hợp này chính là: dựa vào rượu thịt để kích thích thần kinh, dựa vào rượu thịt để bồi dưỡng tình cảm. Cho nên mở màn không lâu sau tất cả mọi người bắt đầu ăn uống linh đình, kính rượu nhau, không khí nháy mắt sôi động náo nhiệt.
Thân làm Tổng Giám đốc, Trầm Ngang dĩ nhiên lọt vào vòng vây tấn công của mọi người. Có điều ông chú dù sao cũng là ông chú, trải qua nhiều năm chinh chiến, tửu lượng kia quả thực so với cảnh chứng kiến tình cảm đồng tính giữa Lí Bạch và Uông Luân trên đầm hoa đào còn sâu thẳm hơn.
Mộc Mộc híp mắt, nhìn Trầm Ngang không đánh đã khai -- lần trước họp mặt các ông chú, à nhầm, họp mặt bạn cũ, rõ ràng anh không uống bao nhiêu đã say, mà bây giờ lại lộ ra khả năng ngàn chén không say.
Cắp mắt của Trầm Ngang chẳng khác nào tia X quang, e chừng ngay cả kiểu dáng nội y Mộc Mộc thế nào cũng thấy rõ, giờ phút này chút tâm tư cỏn con ấy của cô làm sao có thể giấu được anh: “Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng tửu lượng này nọ cũng phân trường hợp, khi đó trong lòng anh chỉ có em, đương nhiên không thể trụ nổi mà say.”
Tửu lượng cũng phân trường hợp, chỉ có chú Trầm này nói năng chẳng phân biệt trường hợp mới đúng.
Mộc Mộc chợt thấy may mắn vì cô đang ngồi trong phòng tối mờ ảo -- bởi vì mặt của cô lại đỏ như quả cà chua chín.
Đang xấu hổ đỏ mặt đột nhiên có ai đó gọi thẳng họ tên Trầm Ngang, trong giọng nói lộ ra sự thiếu tôn trọng: “Đã sớm nghe nói tửu lượng của anh rất tốt, hôm nay nhìn thấy mới biết, quả nhiên lời đồn không sai.”
“Phó tổng giám đốc cứ nói đùa.” Trên mặt Trầm Ngang nhìn không ra sự khác thường.
Phó Dịch Phong thình lình nói ra những lời này khiến cho toàn bộ căn phòng lập tức yên tĩnh.
Hai người đại diện cho hai thế lực phía sau mặc dù đã sớm như nước với lửa, nhưng Phó Dịch Phong ngay ngày đầu tiên nhậm chức đã chính thức tuyên chiến, thật sự là ngoài dự kiến của mọi người.
Nét mặt mọi người xung quanh bắt đầu biến đổi, có người lạnh lùng bàng quan, có người lại nóng lòng muốn giúp.
Còn Mộc Mộc lại thấy chẳng khác nào đang xem phim ‘Thâm cung nội chiến’ phiên bản đàn ông cả.
“Anh quá khách sáo rồi, đến đây, tôi kính anh một ly.”
Phó Dịch Phong nói xong liền gọi phục vụ mang đến một chai rượu vang, sau đó đổ đầy rượu vang vào ly rượu trong tay mình. Một người phục vụ định lấy lòng đổ đầy ly rượu thứ hai đưa cho Trầm Ngang, nhưng lại bị Phó Dịch Phong ngăn lại: “Tửu lượng của Giám đốc Trầm rất cao, một ly nhỏ này làm sao đủ với ngài ấy. Hay là Tổng Giám đốc Trầm anh cứ uống hết chỗ rượu còn lại này đi.”
Mộc Mộc nghe xong suýt nữa muốn xông lên đạp cho Phó Dịch Phong này một cú.
Đáng ghét quá, trái tim của người này làm từ đá à!
Mộc Mộc phẫn nộ trừng mắt nhìn Phó Dịch Phong, mà Phó Dịch Phong cũng chống lại ánh mắt của cô, đôi mắt nhỏ dài híp lại, khiến cho người nhìn sợ hãi.
Trầm Ngang âm thầm lặng lẽ ngăn cản tầm mắt giao chiến giữa Mộc Mộc và Phó Dịch Phong, nói: “Tôi mới bị xuất huyết dạ dày cách đây không lâu, mấy ngày qua chưa thể khôi phục hoàn toàn, hy vọng Phó tổng giám đốc có thể hiểu cho.”
Ai ngờ Phó Dịch Phong kiên quyết chống đối: “Ôi chao, vừa rồi bọn họ kính rượu anh đều uống, lần này tới lượt tôi lại cố tình không uống, đây là đạo lý gì, hay là khinh thường tôi nên không muốn uống?”
Đây rõ là cố tình gây sự, Mộc Mộc gắt gao cắn chặt môi dưới, đè nén xúc động muốn dùng chai rượu vang nện lên đầu tên Phó Dịch Phong này.
Trầm Ngang nhìn chai rượu vang còn hơn một nửa, bỗng khẽ cười: “Nếu Phó tổng giám đốc đã coi trọng tôi như vậy, phần rượu này tôi phải uống rồi, hoan nghênh phó tổng giám đốc mới đến.”
Nói xong, anh cầm chai rượu, ngẩng cổ uống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, yết hầu anh không ngừng chuyển động. Anh phải uống nhiều rượu như vậy nhưng thần sắc không hề lộ ra một tia chật vật, tựa như các công tử ngày xưa hay ngồi uống rượu phẩm trà*. (phẩm trà: đánh giá + bình luận trà)
Chỉ có Mộc Mộc thấy, bàn tay anh gắt gao nắm chặt thành quyền.
Mộc Mộc hối hận đến tắc ruột -- sớm biết như thế, có đánh chết cô ngàn lần cô cũng sẽ không khiến Trầm Ngang bị xuất huyết dạ dày đâu.
Tốc độ anh uống rượu không hẳn chậm, nhưng đối với Mộc Mộc, khoảng thời gian này lại dài dằng dặc như lăng trì* cô. (lăng trì: tùng xẻo)
Lăng trì anh.
Lăng trì trái tim của cô.
Rốt cuộc Trầm Ngang cũng uống xong giọt rượu cuối cùng, mà lúc này đây hai mắt Mộc Mộc cũng đã đỏ hoe.
Khi chai rượu được đặt lên bàn, xung quanh không ngừng vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ --
“Tửu lượng của Giám đốc Trầm quả nhiên rất cao!”
“Thật ngưỡng mộ!”
“Chúng tôi bái phục!”
Cũng có người nhiều chuyện chạy đến trước mặt Mộc Mộc nói: “Ôi, nhưng làm Lâm tiểu thư đau lòng quá rồi.”
“Đây chính là mỹ nhân luyến tiếc anh hùng nha.”
“Hay là Lâm tiểu thư và Giám đốc Trầm hát chung một bài đi.”
“Đúng đúng đúng, đề xuất này rất hay.”
Mộc Mộc cố gắng che giấu lửa giận mãnh liệt trong lòng, bọn họ có phải rảnh rỗi quá rồi không thế!
Trầm Ngang kéo tay Mộc Mộc tới trước màn hình TV siêu lớn, đưa micro cho cô, nhỏ giọng nói: “Vất vả cho em rồi, gắng chịu một lát.”
Một câu này nhanh chóng lại khiến mắt Mộc Mộc đỏ hoe -- rõ ràng người vất vả là anh, thế nhưng anh vẫn chú ý đến cảm nhận của cô.
May mà ca khúc chuẩn bị bắt đầu, cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Đây là một bài hát cổ xưa, có tên là [Nắm tay].
Khi hai người họ còn yêu nhau tha thiết, Trầm Ngang và cô cũng chưa từng hát chung, vì thế Mộc Mộc hoài nghi việc hát chung lần này không biết có thành công hay không.
Nhưng khi Trầm Ngang hát đoạn thứ nhất, cô hát đoạn tiếp theo, hoài nghi này của Mộc Mộc nhất thời tan thành mây khói -- độ ăn ý của bọn họ thật sự rất cao, quả thực giống như đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi vậy.
“Bởi vì tình yêu của em, bởi vì ước mơ của em, cho nên đau khổ của em, hạnh phúc của em cũng là của anh.”
“Bởi vì đi ngang cuộc đời anh, bởi vì cay đắng của anh, cho nên niềm vui của anh cũng là niềm vui của em.”
“Cho nên nắm tay nhau thật chặt, kiếp sau tiếp tục cùng nhau đi, trên con đường em chọn, năm tháng không thể quay trở lại.”
Hai người đối diện nhìn nhau, giây phút đó, Mộc Mộc bỗng có loại ảo giác, cô không phải đang đứng trong căn phòng hỗn tạp giữa mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, mà là đang nằm trên xích đu yên tĩnh, trước mặt là lò sưởi ấm áp, bên cạnh là Trầm Ngang, hai người bên nhau đến già.
Phía cuối con đường.
Hát xong, Mộc Mộc mới phát hiện xung quanh vô cùng yên tĩnh, khi tiếng nhạc cuối cùng chấm dứt, một tiếng vỗ tay vang lên.
Mộc Mộc theo tiếng vỗ tay nhìn qua, thấy người vỗ tay là Phó Dịch Phong.
“Quả nhiên là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.” Đôi mắt nhỏ dài của anh ta híp lại khiến cho khuôn mặt trông có vẻ hơi ngả ngớn: “Nhưng mà, tuy rằng công ty ta không có quy định cụ thể, nhưng thân là Tổng Giám đốc lại tuyển bạn gái mình làm thư ký, tôi sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm.”
Mặc dù Mộc Mộc và Trầm Ngang đã chia tay, nhưng đại đa số người trong công ty vẫn nhận định rằng bọn họ có qua lại.
Lời đồn nhiều nhất đó là: Mộc Mộc bộ dạng không giống hồ ly tinh, nhưng không chỉ câu dẫn Trầm Ngang, còn câu dẫn cháu của anh ta Trầm Thịnh Niên, hơn nữa còn câu dẫn nữ vương Tần Hồng Nhan. Ba người vì cô mà tranh đấu đến mức đầu rơi máu chảy, chú cháu phản bội, tình lữ giết nhau. Cuối cùng Trầm Ngang nhờ có thủ đoạn cao siêu, bắt Lâm Mộc Mộc vào trong túi.
Bởi vì thế, trong công ty, Lâm Mộc Mộc không thiếu những kẻ xem thường cô.
Có điều Mộc Mộc hiểu được, nếu bên cạnh cô có người già trẻ đều ăn, nam nữ chẳng phân biệt như vậy thì cô cũng xem thường người ta.
Đối với chỉ trích này, Trầm Ngang mỉm cười: “Thật ra tôi chỉ muốn khi mình tăng ca có bạn gái bên cạnh và khi bạn gái tăng ca thì mình cũng ở bên cạnh mà thôi.”
“Đúng vậy, việc này không chỉ gia tăng tình cảm lẫn nhau, mà còn tạo lợi ích và hiệu quả cho công ty, một công đôi việc nha.”
“Đúng đúng đúng, xem ra chúng ta phải học tập Giám đốc Trầm, ở trong công ty tìm được một nửa của mình, vợ chồng là đồng nghiệp, haha.”
Mộc Mộc nhìn mọi người vây quanh bắt đầu tản ra liền biết trận công kích này của Phó Dịch Phong đã thất bại rồi.
Trầm Ngang thừa dịp bắt đầu vòng kính rượu mới, nói khẽ với cô: “Mộc Mộc, đỡ anh đến toilet với, anh muốn nôn.”
Khi anh nói những lời này, thái độ lẫn biểu cảm bình tĩnh tựa như đang nói “Phiền em rót cho anh ly rượu, anh khát nước.”
Mộc Mộc vội vàng đỡ anh đi đến toilet, vừa đi vừa lo lắng trắng mắng: “Tại sao anh ta nói anh làm gì thì anh phải làm cái đó chứ, anh là tổng Giám đốc còn anh ta chỉ là phó tổng giám đốc Giám đốc mà thôi. Cho dù công ty này do ông nội anh ta thành lập ra thì sao, nói thẳng ra ông nội anh ta khi nhìn vào thành tích của anh trong quá khứ cũng phải nể trọng anh ba phần. Anh ta là ai, dựa vào cái gì mà dám sai này chỉ nọ?”
“Tạm thời nhẫn nại sẽ giúp trời yên bể lặng.” Dưới ánh đèn hành lang, Mộc Mộc phát hiện sắc mặt Trầm Ngang vô cùng tái nhợt.
“Chẳng lẽ anh ta đánh anh, anh cũng không đánh lại sao?” Mộc Mộc tức giận.
“Trong tình cảnh nhiều người như hôm nay, cho dù cậu ta khiến anh chịu nhục thì anh cũng phải chịu.” Trầm Ngang ôm bụng, nhắm chặt hai mắt: “Mấy ngày này Phó lão tiên sinh đang nằm viện, Phó Miểu ở nước ngoài xa xôi nhất thời không thể về kịp, bên cạnh Phó lão tiên sinh đều là người Phó Lỗi. Nếu anh thật sự gây ra chuyện gì thì lời nói từ người Phó Lỗi sẽ thay đổi toàn bộ, ba người nói cọp thì thiên hạ cũng tin có cọp thật, tốt xấu lẫn lộn, đối anh và Phó Miểu sẽ vô cùng bất lợi.”
Mộc Mộc tỉnh ngộ: “Khó trách tên Phó Dịch Phong hôm nay lại điên cuồng như vậy, cố tình xúc phạm sỉ nhục kích thích anh, đúng là muốn đấu rồi.”
“Mộc Mộc, bây giờ em đã hiểu chưa, có nhiều lúc anh phải sử dụng thủ đoạn để tự bảo vệ mình, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.”
Trước khi bước vào toilet, Trầm Ngang cười khổ nói với Mộc Mộc.
Mộc Mộc đứng ngoài toilet đợi Trầm Ngang, trong lòng dường như có vô số đám mây cuồn cuộn, suy nghĩ trôi nổi bất định.
Hóa ra đây là những việc những người Trầm Ngang phải đối mặt hàng ngày, anh có thể đơn phương độc mã phấn đấu đến vị trí này, trong quá trình phải chịu bao nhiêu khổ sở thật khó có thể tưởng tượng. Bây giờ Mộc thật sự không có cách nào trách anh tâm cơ thâm trầm, đúng như anh nói, chẳng qua là vì tự bảo vệ mình mà thôi.
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên có giọng nói ngả ngớn của Phó Dịch Phong truyền vào tai cô: “Đúng là yêu nhau sâu đậm, ngay cả đi toilet cũng phải đi với nhau.”
Mộc Mộc tựa như người sợ bị lây bệnh hủi, vội vàng lui về phía sau cách anh ta một khoảng lớn, chán ghét nhìn Phó Dịch Phong.
Một tay Phó Dịch Phong chống lên tường, bởi vì uống rượu nên cả người trông càng ngả ngớn hơn: “Cô giả vờ là thánh nữ thuần khiết làm chi? Không phải chơi đùa với Trầm Ngang mãi rồi còn gì?”
“Phó tổng giám đốc, xin anh hãy chú ý lời nói của mình.” Mộc Mộc nắm chặt hai tay, hận không thể trực tiếp biến anh ta thành cặn bã.
Cặn bã này không phải tính từ, mà là danh từ.
Phó Dịch Phong bỗng nhiên vươn tay kéo Mộc Mộc vào lòng, khẽ cười: “Ông già Trầm Ngang thì có gì tốt? Anh ta có thể cho cô cái gì? Tôi thấy cô trẻ tuổi như vậy, chắc chắn ở giường anh ta không thể thỏa mãn được cô, đúng không?.”
Mộc Mộc tức giận đến mức sợi tóc cũng tự động xoắn lại, cô giơ tay muốn tát Phó Dịch Phong một cái, nhưng một nắm đấm khác đã giành trước một bước, đấm ngã Phó Dịch Phong, giải cứu Mộc Mộc khỏi ma chưởng của anh ta.
Mà chủ nhân của cú đấm này không ai khác, chính là người trước đó mới bị tên Phó Dịch Phong này xúc phạm sỉ nhục - Trầm Ngang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]