Trầm Thịnh Niên liên tục gõ lên cửa xe, âm vang mặc dù không lớn nhưng lại đánh thẳng vào lòng người: “Chú à, chỉ cần chú tha thứ cho cháu, cháu sẽ lập tức biến đi! Nếu chú không tha thứ, lương tâm cháu sẽ luôn lo sợ bất an, để bày tỏ thành ý của mình, cháu sẽ tiếp tục gõ cửa cho đến khi chú đồng ý mới thôi!”
Giờ phút này không khí mờ ám trong xe đã biến mất chẳng thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là hàn khí tỏa ra từ người Trầm Ngang, giống như tủ lạnh, ngùn ngụt phả ra.
Mộc Mộc rõ ràng cảm nhận được tiểu jj của chú Trầm đã ngừng quân công kích, trong lòng bỗng sinh ra cảm xúc khó hiểu, không biết là vui mừng vì trong sáng của mình vẫn được bảo toàn hay là tiếc nuối vì làm chuyện vẫn chưa thành công.
Có điều bây giờ không phải là lúc phân tích cảm xúc khó hiểu này -- anh vẫn còn đè lên người cô, mà quần áo của cô chỉ còn một nửa.
Một nam một nữ trong trường hợp này, hoặc là hăng hái tiến thẳng đến khu thắng cảnh Hoàng Long, hoặc là sửa sang lại quần áo quay về nhà.
Nhưng mà bọn họ vẫn duy trì tư thế này.
Tình trạng bây giờ hoàn toàn có thể dùng hai từ ‘thảm thiết’ để hình dung.
Mộc Mộc cẩn thận nhìn Trầm Ngang, cố ý hắng giọng để lấy lại giọng nói: “Chuyện này, anh tha thứ cho cậu ấy đi, nếu không...... Cậu ấy thực sự có khả năng ở cùng với chúng ta đến hừng đông.”
Cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chu-yeu-loli/2935204/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.