Lúc Phương Chi tỉnh dậy thì Đoạn Khinh Trì đã đi mất rồi, trên tủ đầu giường còn dán một tờ giấy ghi chú chắc là sợ cậu không nhìn thấy. Hắn bảo đã nấu cháo sẵn rồi, khi nào Phương Chi dậy thì nhớ ăn, hắn phải về nhà một chuyến. Nhà mà hắn nói chắc là nhà của cha mẹ, Phương Chi đoán chắc là hắn có việc gì gấp nên cần phải đi trước.
Cậu nằm thêm một lúc, mãi sau mới tách hai chân ra, trong huyệt vẫn còn tinh dịch của người đàn ông bắn vào, Đoạn Khinh Trì cũng không tẩy rửa tinh dịch giúp cậu thật.
Phương Chi thích tới không biết làm sao mới được, cậu ôm lấy chăn lăn lộn khắp giường, ngửi ngửi mùi hương của Đoạn Khinh Trì. Theo lý mà nói thì cậu đã sớm quen với cái mùi hương này rồi, thế nhưng từng sợi hương không ngừng quẩn quanh bên người khiến cho cậu có cảm giác như đang nằm mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, thích tới mức khiến người ta chỉ muốn đắm chìm vào đó không muốn tỉnh dậy.
-
Nhưng Phương Chi đoán sai rồi, Đoạn Khinh Trì phải về nhà một chuyến không phải là vì có chuyện gì gấp. Hắn chỉ là phải về kịp để gặp được Đoạn Tiểu Lâu trước khi nó đi học tiếp, và giáng cho nó thêm một cú để nó tỉnh ra.
Khi đó hắn hôn mê bất tỉnh, không còn hơi thở, theo lời của đạo sĩ Ngô thì là vì bị Hắc Bạch Vô Thường câu nhầm hồn phách. Nhưng rốt cuộc là tại sao lại xảy ra sai lầm, thì những ẩn khuất trong đó chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chong-cau-ta-chet-roi/3598062/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.