Bữa tối, Phương Chi ăn rất ít nhưng bây giờ toàn bộ sự chú ý của mẹ Đoạn đều đặt hết lên người của Đoạn Khinh Trì rồi, cha Đoạn thì không phải là người hay lắm lời, Đoạn Hứa thì càng không cần phải nói đến. Thế nên khi cậu buông đũa xuống, chỉ có Đoạn Khinh Trì ngồi bên cạnh thấp giọng hỏi: "No rồi à?"
Phương Chi ỉu xìu gật gật đầu, cậu muốn về phòng tìm thuốc cảm uống. Thật ra cậu đang cảm thấy hơi chóng mặt, ăn không nổi chứ cũng không phải là tại Đoạn Khinh Trì.
Bây giờ cậu còn không dám nhìn người đàn ông nhiều hơn một chút nữa, rõ ràng là người thân thiết với cậu thế kia vậy mà bây giờ lại trở thành người dưng mất rồi. Mùi hương vẫn quen thuộc như thế, gương mặt vẫn như cũ, chỉ có mỗi thái độ của hắn là khác hoàn toàn thôi.
Đoạn Khinh Trì bị giữ lại dưới nhà uống vài ly rượu. Tửu lượng của cha Đoạn cũng khá cao, lúc Đoạn Khinh Trì về phòng thì đã hơi say, vừa mệt vừa buồn ngủ. Hắn tắm rửa xong chuẩn bị lên giường thì mới phát hiện ra một cái đùm nhỏ phồng lên ở góc giường sát tường.
Là Phương Chi.
Đầu hắn trì trệ đưa ra một suy nghĩ.
Lời Đoạn Hứa nói lúc chiều lại nảy ra trong tiềm thức, những nghi ngờ, suy đoán kia vẫn chưa kịp hỏi Phương Chi. Nhưng có vẻ là cậu đang cố ý lẩn tránh, tới cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Đoạn Khinh Trì thừa nhận mới nãy lúc uống rượu, bản thân cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chong-cau-ta-chet-roi/3598055/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.