13.
Tống Dã tay cầm ly vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Hắn phớt lờ tôi khiến cả bàn hơi ngượng nghịu.
"Cảm ơn." Để giảm bớt xấu hổ, học tỷ chủ động muốn cụng ly với tôi.
"Chúc mừng chị nữa." Tôi miễn cưỡng đưa ly cụng với chị ấy.
Tôi vừa định ngửa đầu uống một ngụm, bỗng dưng ly trong tay đã bị Tống Dã lấy đi mất.
Tôi:?
"Không phải đang bất tiện sao, còn muốn uống rượu?" Nói xong Tống Dã uống cạn ly bia của tôi.
Tôi ngẩn ra...
Hắn đang làm gì vậy?
Sau khi uống xong, bầu không khí trên bàn trở nên kỳ quái.
Đặc biệt là về sau khi người khác tới mời rượu, Tống Dã đều không hề từ chối, uống đến có chút đáng sợ.
Bởi vì mọi người đều uống say nên chốc lát bầu khí lại trở nên sôi nổi hơn, tôi thấp thỏm ngồi bên cạnh Tống Vãn, có chút lo lắng cho ai kia.
"Có chuyện gì với anh cậu vậy?" Tôi hỏi Tống Vãn.
"Mình cũng đang muốn hỏi cậu đây này, cậu với anh mình và Cố Vũ xảy ra chuyện gì thế?" Tống Vãn yên lặng cùng tôi liếc mắt một cái.
"Cố Vũ là đối tượng xem mắt mà mẹ mình tìm cho mình."
"Cái gì, cậu đi xem mắt hả?"
Tôi quên mất giọng của Tống Vãn vẫn luôn rất lớn, vì vậy một bàn người lúc này đều nhìn sang.
"Mọi người đừng có làm khó em ấy, tôi sẽ tự chịu phạt." Cố Vũ cười cười để tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-muon-chong-lai-toi/2619890/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.