14.
"Chết rồi." Tôi duỗi tay tắt ngay đèn ngủ.
"Suỵt..." Tôi đưa tay bịt miệng Tống Dã.
Hai chúng tôi cứ như vậy mà im lặng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Mẹ tôi lúc này đang mở khóa, sắp xếp lại túi rác, sau đó kéo rèm rồi trở về phòng.
Tuy mỗi bước đi của mẹ đều nằm trong dự đoán, nhưng tim tôi vẫn không ngừng đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chờ đến khi mẹ tôi hoàn toàn yên lặng, tôi mới tỉnh táo lại.
"Cậu có sao không?" Tôi nhỏ giọng hỏi: "Qua phòng của tôi đi, tránh cho mẹ tôi nghi ngờ chúng nên cách xa phòng này ra một chút, yên tâm tôi không làm gì cậu đâu."
Tôi thật không dám tưởng tượng, lỡ như Tống Dã ở bên đây phát ra tiếng động nào đó, mẹ tôi không biết sẽ sợ đến mức nào đây.
Nếu là phòng tôi, cùng lắm bà ấy chỉ cho rằng tôi nửa đêm phát điên rồi sẽ không thèm quan tâm đến nữa.
"Ừ, đến phòng em cũng được." Lần Tống Dã trả lời rất dứt khoát.
Hắn dường như cũng đã tỉnh rượu, lười biến mà theo tôi vào phòng.
Tôi đổi chăn, nhường giường ngủ cho hắn, còn bản thân thì ngủ dưới đất.
Lúc Tống Dã rửa mặt xong rồi đi ra, nhìn thấy tôi ngồi dưới đất nghịch điện thoại thì bỗng ngẩn người.
"Em lừa tôi về phòng rồi chỉ ngồi đó chơi điện thoại thôi à?"
"Vậy chứ làm gì?" Tôi hỏi.
"Tùy em." Tống Dã vén chăn lên, sắc mặt u ám nhìn tôi.
Kỳ quái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-muon-chong-lai-toi/2619888/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.