Tết, Lương Duyệt thu mình trong cái lồng chim, mộtmình đối diện với tiếng pháo đinh tai và với niềm vui khắp đất trời.
Trong những ngày cả nứơc vui đón xuân sang, cô bị vứt lại đây một mình thậtđáng thương.
Phương Nhược Nhã vẫn bị cha mẹ đưa xe tới đón về, mỗi một dịp lễ tết thì nỗinhớ những người thân đã được cha mẹ cô thể hiên một cách hết sức sâu sắc.Chuông cửa vừa reo, Phương Nhược Nhã vẫn còn đang chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối,Lương Duyệt chạy ra mở cửa thì thấy có 2 người trung niên mà cô không quen đứngở cửa hỏi thăm về Phương Nhược Nhã. Nguời cha với nét mặt giận dữ và người mẹtrông hiền từ và cao quý của Vương Nhược Nhã cùng xuất hiện ở một nơi mà nghenói chưa bằng cái nhà xí của nhà cô. Việc ấy đã khiến cho cô vô cùng kinh ngạc,cha cô thì lại càng thấy ngạc nhiên hơn.
Đây là cuộc sống mà trước đó Phương Nhược Nhã chưa bao giờ trải qua, thế mà côđã kiên trì suốt nửa năm.
Sau khi hai mẹ con cùng khóc lóc với nhau một lúc, không để ý gì đến người chavới vẻ mặt nghiêm khắc bên cạnh, cô lặng lẽ thu xếp hành lý nhét vào mấy bộquần áo, lặng lẽ đi theo cha mẹ. Khi đi qua đầu giường của Lương Duyệt, cô hỏivới giọng lo lắng khi để lại bạn ăn Tết một mình: “ cậu ở lại một mình có đượckhông? Hay là mình ở lại cùng cậu nhỉ?” Lương Duyệt với chiếc cằm nhọn vội đưatay ra xua và trừng mắt làm bộ coi thường nói : “ một lát nữa Trung Lỗi sẽ đếnđây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/87730/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.