Năm năm. Chẳng qua cũng chỉ là khoảng cách của mộtchiếc kẹp giấy tờ.
Nhiều năm sau, khi họ gặp lại nhau, ngón tay của anh và ngón tay của cô chạmkhẽ vào nhau, khi chỉ cách một chiếc kẹp giấy.
Lướt qua ngón tay rất lạnh, dường như nó nói rõ cho tâm trạng của anh, cũngkhiến cho trái tim cô run rẩy. Những người tình cũ gặp lại nhau thì ra cũnghiện thực như thế, không hề có những giọt nước mắt nóng hổi của niềm xúc độnggặp lại sau xa cách, cũng không có sự trút bỏ của nỗi buồn thương tràn ngậptrong lòng, càng không có sự trách móc nhau rằng ai đã phụ ai.
Tất cả đều bình lặng hệt như cuộc gặp lại nhau sau nhiều năm giữa những ngườibạn, không hề có lấy một nửa sự xúc động.
Nghĩ lại thì thấy, điều được duy nhất là cuối cùng thì cô đã có thể nhìn thấycon người mà cô luôn tưởng nhớ trong một khoảng cách gần đến như vậy, bờ vaianh cũng vẫn rộng như trong ký ức, đôi lông mày của anh vẫn xanh rậm như trongký ức, duy chỉ có khoé môi thì đã không còn nụ cười yêu chiều đối với cô nhưthuở nào, tất cả mọi thứ đều bình thường không chút xốn xang, không chút…
Bỗng nhiên cô mỉm cười, cũng trả lời với vẻ mặt bình thản : “ Mọi thứ đều rấttốt, ít nhất thì em vẫn đang sống.”
Anh đã từng viết lên một trang giấy A4 bằng bút vẽ dòng chữ với bốn chữ đen totướng : Chúc em hạnh phúc mộtcách phức tạp. Nỗi ngạc nhiên khi đich mục sở thị trong tuyệt vọng ấy cô mãimãi ghi nhớ, giống như cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/87729/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.